Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 128



Sau khi thi xong, Đường Kiều cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn hẳn.

Bây giờ thời tiết đã nóng lên.

Sáng sớm, Đường Kiều thay một chiếc váy màu đỏ thêu hình hoa mai rồi xuống nhà. Tuy đã thi xong nhưng hôm nay cô vẫn phải đến trường.

Thẩm Liên Y thấy con gái đội chiếc mũ dạ viền hoa màu đen, gật đầu nói: "Rất đẹp."

Sau khi thi xong, Đường Kiều ngủ nguyên hai ngày. Cô có cảm giác như được thoát thai hoán cốt vậy. Quả nhiên, đọc sách là chuyện cực kỳ vất vả. Cô dốc hết công lực mới thi được một kết quả tạm được, không thể nói là rất tốt. Vậy thì những học sinh tài hoa chân chính, không biết họ phải cố gắng bao nhiêu.

Đường Kiều hỏi: "Bữa sáng là bánh bao nhân gạch cua sao ạ?"

Cô đi đến chỗ ngồi, nói: "Con cảm giác đã mấy ngày rồi mới được ăn điểm tâm."

Lời này đúng là không sai tý nào, không phải cảm giác mà sự thật là như thế.

Thẩm Liên Y cười nói: "Ăn nhiều một chút. Hôm nay con đến trường làm gì?"

Bản thân Đường Kiều cũng không biết nha! Cô lắc đầu, nói: "Con không biết! À, đúng rồi, bên Thất gia có người không ạ? Con muốn sang đó nói lời cảm ơn, người ta tìm cho con nhiều đề thi như vậy mà."

Tất nhiên, nếu nhà bà muốn tìm thì cũng có thể làm được, nhưng thật không ngờ lại không chu đáo bằng người ta.

Thẩm Liên Y gật đầu nói: "Ừ, con làm như vậy là đúng."

Người ta đối tốt với nhà họ, thì họ cũng nên cảm ơn. Thẩm Liên Y khá có cảm tình với Thất gia cách vách. Bà cảm thấy Thất gia là một người trẻ tuổi rất hiểu chuyện.

Bà nói: "Có điều bên đó có người ở nhà hay không thì mẹ không rõ lắm. Cũng không thể nhìn chằm chằm nhà người ta được a?"

Bà dặn dò: "Sau khi con từ trường về thì nhân tiện mua chút quà, trực tiếp sang đó nói lời cảm ơn đi."

Sợ con gái tiết kiệm, Thẩm Liên Y lấy một tập tiền đưa cho Đường Kiều, nói: "Mua đồ vừa hữu dụng vừa quý giá, đừng mua những món đồ lung tung như đồ ăn vặt. Me biết con thích mấy thứ đó nhất."

Đường Kiều nhăn nhó cam chịu, vội vàng cam đoan bản thân sẽ không làm như vậy. Thật ra, loại chuyện này cô làm không thiếu nha.

Thẩm Liên Y quét mắt nhìn con gái một cái, phân phó chú Vương đưa cô đến trường. Lần này Đường Kiều không từ chối. Trời nóng như vậy, cô cũng không muốn chịu khổ chút nào.

Thẩm Liên Y dặn chú Vương tan học không cần đến đón, bà đoán con gái chắc sẽ muốn đi dạo với bạn.

Hôm nay bầu không khí sân trường thật thoải mái. Tất nhiên rồi, trước thi và sau khi có thể giống nhau sao! Mấy ngày trước mọi người đều căng thẳng lo lắng cho cuộc thi, ai nấy đều mặt xám mày tro. Bây giờ nghĩ lại, đúng là quãng thời gian đặc biệt đáng nhớ.

Trường của Đường Kiều là trường nữ sinh, ngày thường yêu cầu rất nghiêm túc, bắt buộc phải mặc đồng phục. Nhưng hôm nay phải đi học, mọi người đều ăn mặc trang điểm rất xinh đẹp.

Lúc đầu Đường Kiều còn cảm thấy chiếc váy đỏ của mình có vẻ hơi nổi bật. Đến lúc bước vào phòng học cô mới biết bản thân ăn vận thật bình thường. Mọi người có ai không trang điểm đâu! Ngay cả tiểu thư ngốc Lê Vân Triều cũng mặc một bộ âu phục kiểu nữ màu trắng, vô cùng tươi mát thanh nhã.

Thành tích của Lê Vân Triều tốt hơn các bạn cùng lớp rất nhiều nên không đăng ký cùng trường với nhau. Bởi vậy bây giờ mới càng thêm quý trọng thời gian bên nhau.

Lê Vân Triều kéo tay Đường Kiều đến chỗ ngồi, nhìn thấy Hứa Tịnh chạy lại liền hỏi: "Hứa Tịnh, có tin tức gì mới sao?"

Hứa Tịnh vội vàng gật đầu, phấn khởi nói: "Đương nhiên là có nha. Chuyến đi tốt nghiệp, có được tính là tin tức lớn không?"

Tất cả mọi người nghe vậy liền xúm lại, kinh ngạc nhìn Hứa Tịnh, bảy miệng tám lời hỏi thăm.

Hứa Tịnh cười hắc hắc, nói: "Cụ thể thì mình cũng không rõ, chỉ biết nhà trường muốn tổ chức cho chúng ta đi du lịch ở nơi khác, xem như là chuyến đi mừng tốt nghiệp. Dù sao, sau này mọi người khó có thể gặp nhau tụ tập đầy đủ được a."

Nghe vậy, Lê Vân Triều buồn bã lưu luyến gật đầu: "Quả thật là vậy."

Đường Kiều nắm tay cô bạn, trêu chọc nói: "Sao lại bày ra biểu cảm này a? Tuy rằng không cùng một trường học, nhưng mọi người đều ở Thượng Hải mà. Hơn nữa, sau này thời gian rảnh của chúng ta chắc chắn cũng nhiều hơn, không còn phải dồn hết vào việc học như trước kia nữa."

Đường Kiều nói rất có lý, cảm xúc của Lê Vân Triều cũng được bình ổn lại: "Bạn nói đúng nha."

Đường Kiều cười tủm tỉm: "Còn không phải sao!"

Tin tức của Hứa Tịnh không sai chút nào. Sau khi chủ nhiệm Phạm vào lớp, việc đầu tiên là nhắc đến chuyện này. Chuyến đi này là tự nguyện, dù sao cũng có rất nhiều vấn đề cần lo lắng, tiền bạc a, an toàn a, đều phải cân nhắc. Không phải gia đình nào cũng có thể chấp nhận nên không thể bắt buộc mọi người đều phải tham gia. "

Địa điểm được lựa chọn là Bắc Bình. Dù là kiếp trước hay kiếp này, Đường Kiều đều chưa từng đến đó. Lúc này có cơ hội nên cô lập tức đăng ký, hai đồng bọn của cô cũng theo chân báo danh.

Lê Vân Triều kéo tay Đường Kiều, cười nói:" Thật là tốt quá, chúng ta cùng nhau đi du lịch, chắc chắn sẽ rất tuyệt! "

Phần lớn các cô gái nhỏ trong lớp đều chưa đi bao giờ, nên lần này chỉ có một vài cá nhân đặc biệt mới do dự, còn lại hầu hết đều lập tức đăng ký, không cần hỏi ý kiến người nhà.

Chủ nhiệm Phạm nhìn mọi người vội vàng như vậy, nở nụ cười bất đắc dĩ:" Các em nên về nhà thương lượng với người lớn trong nhà một chút. Thế này đi, hôm nay cô sẽ không nhận đăng ký, ngày mai mới bắt đầu chốt danh sách, các em thất thế nào? "

Cả lớp cười vang, đồng thanh nói đồng ý.

* * *

Hôm nay đến trường cũng không chuyện gì lớn, chủ yếu là vì chuyện này. Rất nhanh là được tan học, Lê Vân Triều giữ Đường Kiều lại:" Chúng ta cùng đi ăn kem đi. "

Thời tiết rất nòng, tìm một nơi mát mẻ ăn kem thì không còn gì tốt hơn.

Đường Kiều gật đầu, Hứa Tịnh cũng cùng đi.

Tính cách Hứa Tịnh rất sáng sủa hoạt bát. Nếu là người bình thường trải qua mấy chuyện kia chắc hẳn để lại ảnh hưởng tâm lý, nhưng Hứa Tịnh lại không có. Trừ lúc đầu có chút hoang mang lo sợ, sau khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, Hứa Tịnh nhanh chóng khôi phục bộ dáng vô lo vô nghĩ ban đầu.

Đường Kiều rất khâm phục những người có tâm lý mạnh mẽ như vậy.

Ba người cùng ngồi tàu điện đến cửa hàng thường đến. Đường Kiều nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa sổ, nói:" Mặc kệ là khi nào, tình huống gì, nơi này đều phồn hoa nhộn nhịp như vậy a. "

Lê Vân Triều gật đầu:" Đúng vậy. "

Hứa Tịnh chu miệng:" Hai người các bạn làm gì vậy! Sao lại đột nhiên cảm khái bi thương thế chứ? Cũng không biết mình thi như thế nào? Đúng lúc, trước khi thành tích được công bố, mình còn có thể chơi đùa một phen. Nếu không thi đỗ, cũng không sợ ảnh hưởng đến tâm trạng du ngoạn. Trở về khóc lớn một trận rồi tìm việc là được rồi. "

Đường Kiều bật cười, thi đỗ hay không, chính bọn họ đều không chắc chắn, Đường Kiều cũng thế. Lúc này nhìn dáng vẻ tiêu sái phóng khoáng của Hứa Tịnh, cô cảm thấy bản thân đã có một cơ hội làm lại từ đầu thì càng không cần quá mức để tâm đến những chuyện vụn vặt.

Lê Vân Triều uống một ngụm nước trái cây, nhẹ giọng nói:" Các bạn có thể đừng thảo luận chuyện này không? Vừa nói mình liền khẩn trương rồi. "

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Lê Vân Triều, Đường Kiều không nhịn được mà bật cười.

Cô nói:" Được được được. "

Lại thấy Lê Vân Triều đang ngẩn người, Đường Kiều khoát tay hỏi:" Sao vậy? "

Lê Vân Triều nhẹ giọng nói:" Người ở bên kia, có phải anh họ của bạn không? "

Trí nhớ của Lê Vân Triều rất tốt, chắc sẽ không nhớ nhầm. Đường Kiều nghĩ nghĩ liền quay đầu nhìn theo phương hướng Lê Vân Triều chỉ, quả nhiên là Đường Sĩ Kiệt.

Đường Kiều gật đầu, nói:" Đúng vậy, hắn đã được thả. "

Đường Sĩ Kiệt bị giam mười tháng vì tội làm nhục phụ nữ. Nhẩm tính cũng đến thời gian được thả ra.

Lần này Đường Sĩ Kiệt không còn hăng hái như trước kia, cả người có chút lôi thôi, tóc cũng có chút dài, râu còn không cạo, khác hẳn với dáng vẻ quần là áo lượt ngày trước.

Đường Kiều chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu lại, nói:" Tóm lại không có quan hệ gì với mình. "

Nghĩ đến lúc trước cô cố ý hù dọa Đường Chí Dong, nói tất cả mọi chuyện đều là cô làm, Đường Kiều lại thấy buồn cười. Như thế có tính là cô ôm hết chuyện xấu lên người mình không nha? Có điều, tuy không phải cô làm, nhưng lại có liên quan đến cô. Đường Kiều gần như có thể khẳng định, chuyện này là Thất gia làm. Mà Thất gia lại không có quan hệ gì với bọn họ, cho nên tất cả là vì cô a.

Cũng hoặc là, miệng bọn họ rất thúi, Thất gia không chịu được.

Đương nhiên, Đường Kiều không nghiêng về vế sau, sức hấp dẫn của cô rất lớn rất lớn nha!

Đường Kiều thở ra một hơi, nói:" Chỉ mong đồ ngu ngốc này có thể tự hiểu lấy, không cần lại xuất hiện trước mặt mình. "

Đường Kiều không chút đồng tình với loại người này.

Lúc này giọng nói nho nhỏ của Lê Vân Triều vang lên:" Hắn nhìn sang đây, chắc hẳn là nhìn thấy bạn. "

Đường Kiều bật cười, gõ lên mặt bàn, nhẹ giọng nói:" Ngoan ngoãn ăn đi, không cần nhìn hắn, không cần để ý đến hắn, không cần lãng phí lòng tốt của bản thân. "

Lê Vân Triều bật cười thành tiếng, gật đầu nói được.

Quả thật, ba người Đường Kiều nhìn thấy Đường Sĩ Kiệt, Đường Sĩ Kiệt cũng nhìn thấy Đường Kiều. Chỉ là trong nháy mắt đó, hắn liền cúi đầu. Mười tháng này, từ lúc bắt đầu không ngừng kêu gào đến sau này nhận mệnh nghe lời, Đường Sĩ Kiệt cuối cùng cũng tự hiểu lấy.

Hắn không xác định chuyện của hắn có liên quan đến Đường Kiều hay không, nhưng lại chắc chắn xảy ra sau khi Đường Kiều cảnh cáo hắn. Mà đám lưu manh hắn thuê, đến bây giờ vẫn chưa được thả! Nếu hắn còn không nhìn ra đầu mối bên trong, sau này thật sự sẽ bị người ta giết chết còn không biết lý do vì sao nữa!

Lại nói đến, lần này hắn bị giam, người nhà tốn không ít tiền, có điều tiền tiêu nhưng lại không có được kết quả tốt. Điều này là một trong những nguyên nhân làm cho hắn càng thêm an phận. Nếu hắn đắc tội Đường Kiều, sợ là trong nhà sẽ không bao giờ tiêu tiền vì hắn nữa? Dù sao, số tiền này cũng chỉ giúp hắn ngồi tù thuận lợi một chút thôi, chức không có khả năng cứu hắn ra ngoài.

Nghĩ như vậy, Đường Sĩ Kiệt càng thành thật hơn.

Con người a, cứ phải trải qua chút chuyện, nếm chút đau khổ mới khôn ra được.

Giống như Đường Sĩ Kiệt vậy, tuy rằng hắn vẫn rất căm hận Đường Kiều, nhưng đến cùng cũng không dám đối đầu với cô. Vốn còn muốn đến cửa hiệu làm tóc, lúc này nhìn thấy Đường Kiều liền từ bỏ, vội vàng rời đi.

Tuy rằng Đường Kiều luôn luôn nói không cần để ý đến hắn, nhưng Lê Vân Triều không khống chế được nhìn chằm chằm Đường Sĩ Kiệt. Mắt thấy người này ngồi tàu điện đi xa, mới nhẹ giọng nói:" Mình cảm thấy hắn có chút sợ bạn, nhìn thấy bạn liền vội vàng rời đi rồi. "

Đường Kiều cười nhạt, nói:" Cho nên con người a, cần phải bị giáo huấn một chút mới biết nặng nhẹ. "

Cô không muốn nhắc đến Đường Sĩ Kiệt, dứt khoát nói sang chuyện khác:" Mình muốn đi mua chút đồ, các bạn có muốn theo giúp mình không? "

Con gái trời sinh có ham thích đi dạo phố, hai người trăm miệng một lời đồng ý.

Đường Kiều nghiêm túc nói:" Mình muốn mua đồ cho nam, muốn tặng quà cho Thất gia. "

Lê Vân Triều đang uống nước trái cây lập tức bị sặc, chậm chạp nghiêng đầu nhìn Đường Kiều, lắp bắp nói:" Bạn bạn bạn.. "

Nói không lên lời.

Đường Kiều cười khanh khách nói:" Có vấn đề gì sao? "

Đương nhiên không có vấn đề, chỉ là tin tức này qua dọa người rồi.

Hứa Tịnh lại vô cùng hâm mộ, nói:" Tại sao bên cạnh mình lại không có một người đàn ông vừa đẹp trai vừa tài giỏi như vậy chứ? "

Đường Kiều đắc ý nói:" Các bạn hâm mộ cũng không có ích, bởi vì mình là độc nhất vô nhị nha. Hơn nữa, ánh mắt của mình rất tốt, người đàn ông mình chọn chắc chắn rất tuyệt. "

Dáng vẻ tự biên tự diễn trắng trợn như vậy làm Lê Vân Triều và Hứa Tịnh cùng trợn trắng mắt. Màn kịch này nhanh chóng kết thúc, ba người cùng nhau đến trung tâm bách hóa.

Từ cửa hàng đến trung tâm bách hóa rất gần, ba người líu ríu vừa đi vừa nói chuyện, rất là vui vẻ.

" A? Chờ một chút. "

Đường Kiều đi ngang qua một cửa hàng, nhìn thấy trong tủ kính trưng bày có một bộ tây trang tinh xảo liền dừng bước chân. Cô thấp giọng nói:" Bộ đồ này nhìn rất đẹp nha. "

Hứa Tịnh cảm khái:" Quả thật rất đẹp, nhưng vừa nhìn liền biết rất đắt. "

Đường Kiều phản bác:" Hiện tại làm gì có chuyện đồ tốt không đắt chứ. "

Cô nhìn bộ quần áo trong tủ kính, không hiểu sao bỗng chốc thay đổi sắc mặt, lập tức quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy đuôi xe vừa chạy qua.

Lê Vân Triều bị động tác của cô làm hoảng sợ, vội hỏi:" Sao vậy? Người bạn quen sao? "

Đường Kiều hơi hơi cúi đầu, sau đó lập tức ngẩng đầu cười yếu ớt:" Không có gì."

Là Đoan Mộc Cảnh Dục, nhưng lại không phải Đoan Mộc Cảnh Dục.

Không phải đồ ngốc mà lần trước cô nhìn thấy, ngược lại càng giống khuôn mặt âm trầm mà kiếp trước cô gặp hơn!

Đường Kiều mím môi, dường như ngửi thấy mùi của âm mưu..