Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 15



Tầm mắt Kỳ Bát gia dừng trên người Đường Kiều, nghi hoặc nói: "Trông cô hơi quen a."

Nhưng tâm tư cũng không đặt trên người Đường Kiều, vẫy tay với Chu San San: "San San, lên xe."

Chu San San nâng cằm, hơi đắc ý giới thiệu: "Đây là biểu ca ta."

Nhưng không giới thiệu tên với Đường Kiều. Đường Kiều nhìn thấy chút khoe khoang và cảnh giác trong mắt nàng, cười tủm tỉm gật đầu, coi như làm quen.

Đường Kiều nói: "San San, cô đi thôi, ta tự đi là được rồi."

Có lẽ bởi vì Đường Kiều rất bình tĩnh, không có ao ước tính toán như những người khác nên Chu San San cười tươi đáp: "Ngày mai ta đến lớp tìm cô chơi nha."

Đường Kiều gật đầu: "Được thôi!"

"Có cần chúng ta tiễn cô một đoạn không?" Kỳ Bát gia cà lơ phất phơ hỏi.

Đường Kiều mỉm cười, khéo léo từ chối: "Không cần đâu, tàu điện đến rồi, ta đi trước đây."

Nàng vẫy tay với Chu San San rồi bước lên tàu điện.

Kỳ Bát gia nhìn bóng dáng của Đường Kiều, lại nói: "Sao cứ cảm thấy cô ấy có chút quen mắt nhỉ?"

Chu San San mất hứng: "Muội sẽ mách với mẹ, huynh nhìn thấy tiểu mỹ nữ đều nói quen biết. Rõ ràng bạn học của muội không biết huynh a."

Kỳ Bát gia nhìn bộ dáng điêu ngoa của Chu San San, xoa đầu nàng, cười nói: "Nói hươu nói vượn gì vậy. Cái gì mà tiểu mỹ nhân, chỉ là một cô nhóc. Đi thôi, đưa muội đi chơi."

Lập tức lái xe phóng đi.

Đường Kiều không biết bọn họ còn thảo luận về nàng, nàng ngồi bên cửa sổ, nhìn đường phố bên ngoài, ánh mắt mơ hồ.

Cửa hàng đồ Tây, nhà ga, tiệm may, còn có quán bar tinh xảo..

Đường Kiều nhẹ giọng cười giễu, hơi hơi cúi đầu.

Thì ra kiếp trước chồng Đường Hành là họ hàng với Kỳ Bát gia. Nếu như thế thì mọi chuyện đều dễ hiểu.

Nàng luôn cảm thấy Kỳ Bát gia đối với ai đều vô cùng nhiệt tình, mặc kệ thật giả, trên mặt đều như thế. Nhưng chỉ riêng lãnh đạm với một mình nàng. Lúc đó nàng nghĩ bởi vì trong lòng nhiều người, nàng là người của Thất gia.

Nhưng bây giờ mới hiểu, không phải như vậy.

Ân oán giữa nàng với Đường Hành, mà Đường Hành lại là vợ của biểu đệ hắn, sao hắn có thể nhiệt tình với nàng a.

Thậm chí cái chết của nàng.. Đường Kiều đột nhiên cảm thấy trái tim đau đớn, sắc mặt trắng bệch ôm lấy ngực, cuối cùng nàng là bị người ta hại chết.

Người kia, rốt cuộc là ai?

Đường Kiều tựa vào ghế, không nhúc nhích.

Hô hấp có chút khó khăn..

"Tiểu thư, cô không sao chứ?"

Đường Kiều ngẩng đầu nhìn, nhịn không được nở nụ cười, bến Thượng Hải nói lớn liền lớn, nói nhỏ liền nhỏ nha!

"Chào Nhạc bá bá!"

Nhạc Gia Văn nhướng mày, muốn đánh người a.

Hắn nhếch miệng: "Cô khó chịu ở đâu sao?"

Đường Kiều lắc đầu: "Ta không sao, chỉ là lâu không ngồi tàu điện, bị say xe thôi."

Nhạc Gia Văn nhìn chằm chằm Đường Kiều, sắc mặt tái nhợt, cảm thấy không tin lắm. Hắn là bác sĩ Tây y, dứt khoát nói: "Có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không?"

Lương y như từ mẫu nha..

Đường Kiều cười khanh khách lắc đầu, nhu thuận nói: "Ta thật sự không sao Nhạc bá bá, ta đến nơi rồi."

Đừng dậy muốn xuống xe.

Nhạc Gia Văn vội nói: "Đường tiểu thư, có thể thương lượng một chuyện không?"

Lúc này Đường Kiều đã muốn đi đến cửa xe, nàng quay đầu, cười hỏi: "Chuyện gì?"

Vẻ mặt Nhạc Gia Văn nghiêm túc nói: "Gọi ta bác sĩ Nhạc là được rồi."

Đường Kiều a một tiếng, bước xuống xe, Nhạc Gia Văn nhìn qua cửa sổ thấy tiểu cô nương vẫy tay với hắn: "Hẹn gặp lại bác sĩ Nhạc."

Nhạc Gia Văn nghĩ, tiểu cô nương bây giờ thật khó ở chung, hắn ngồi vào vị trí của Đường Kiều, nhìn ra ngoài cửa sổ, tiểu nha đầu đeo cặp vẫn đang nhìn theo, đột nhiên hắn thò đầu ra ngoài hô to: "Cô phải mặc nhiều quần áo mới không bị bệnh nữa."

Đường Kiều cười rạng rỡ, nói theo: "Cảm ơn Nhạc bá bá."

Nhạc Gia Văn: "..."

Thật muốn chửi bậy nha!

Không bao giờ muốn nói chuyện với con gái nữa!

Hắn cảm thấy Đường Kiều quá đáng ghét rồi!

* * *

Đường Kiều và Chu San San rất nhanh trở nên thân thiết, Chu gia là danh môn vọng tộc ở bến Thượng Hải, Chu San San vốn là thiên kim tiểu thư, có chút kiêu căng, nhưng không có tâm cơ.

Ngày ấy Đường Kiều khéo léo từ chối Kỳ Bát gia làm cho Chu San San rất vui, đem nàng trở thành bạn tốt.

Chu San San lớn hơn Đường Kiều hai tuổi, cao hơn nàng một chút.

Mấy ngày nay thường xuyên tìm nàng chơi đùa.

Đường Hành cũng biết danh tiếng của Chu San San, lần trước ở cửa hàng bách hóa không nhận ra, bây giờ mới nhớ đến.

Đường Hành muốn kết giao, luôn đi theo bọn bọn, nhưng Chu San San không để ý nàng ta.

Nhìn thấy Đường Hành muốn đi cùng bọn họ, Chu San San cười nhạo: "Không phải cô luôn đi theo đường ca của cô sao? Đi theo chúng ta làm gì a, chúng ta không phải đàn ông, sẽ không mua quần áo cho cô."

Đường Hành lập tức đỏ mắt, không dám nhìn Chu San San, lại nhìn về phía Đường Kiều, giống như người mắng nàng ta là Đường Kiều vậy.

Đường Kiều mỉm cười đứng bên cạnh Chu San San, chống lại tầm mắt của Đường Hành, gật đầu: "A Hành, San San nói đúng."

Bạn học đang vụng trộm vây xem nghe thấy, không nhịn được kinh hô.

Đường Hành không ngờ Đường Kiều lại phụ họa, bật khóc.

Đường Kiệu nhẹ giọng dỗ: "A Hành, tỷ biết muội còn nhỏ, bây giờ không hiểu rõ, nhưng là con gái thì không thể dựa vào đàn ông như vậy được."

Nàng đem câu chuyện dẫn dắt đến một phương diện rất xấu hổ nha..

Đường Hành vội nói: "Muội không phải, sao tỷ tỷ có thể giúp đỡ người khác oan uổng muội như vậy?"

Khó chịu đã lâu, hôm nay phải biểu diễn một chút, Đường Hành khóc không ngừng, yếu đuối nói: "Tỷ tỷ, muội luôn luôn coi tỷ như tỷ tỷ ruột của muội a."

Đường Kiều kinh ngạc nhìn nàng ta: "Tỷ cũng không xem muội là người ngoài a."

Nàng giữ chặt tay Đường Hành, Đường Hành muốn rút ra nhưng sức Đường Kiều rất lớn. Đường Kiều nghiêm trang nói: "Chính vì là tỷ tỷ của muội, vì tỷ không xem muội là người ngoài, nên mới không thể nhìn muội đi sai đường. A Hành, muội tin tỷ đi, không cần vì một bộ quần áo mà cùng đàn ông dây dưa ái muội. Như thế thật không tự trọng, huống hồ, nhà chúng ta cũng không thiếu tiền a. Muội không thể vì mẫu thân muội ham hư vinh, muội liền học theo được."

"Mẫu thân ta không có, ngươi ngậm máu phun người." Đường Hành dùng sức đẩy Đường Kiều ra, Đường Kiều kêu một tiếng ngã xuống.

Chu San San nhanh chóng tiến lên đỡ nàng, may mắn không bị ngã.

"Sao cô có thể như vậy, bản thân không tốt, lại muốn hại người!" Chu San San lớn giọng nói, dẫn đến rất nhiều người vây xem.

"Các em đang làm gì vậy?" Giọng nói lạnh lùng của Chủ nhiệm Phạm vang lên.

Mọi người cả kinh, thầm nghĩ, hỏng rồi!

Nhưng không bao gồm Đường Kiều nha.

Chủ nhiệm Phạm nghiêm khắc nói: "Ai nói cho ta biết đang xảy ra chuyện gì vậy?"

Chu San San lập tức giơ tay.

Chủ nhiệm Phạm gật đầu: "Em nói đi."

"Em nói bạn Đường Hành dựa vào đàn ông mua quần áo mới, bạn Đường Kiều khuyên bảo như thế là không tốt. Bạn Đường Hành cảm thấy bạn Đường Kiều giúp người ngoài không giúp người thân liền đẩy bạn ấy ạ."

Chu San San cũng không phải kẻ ngốc, thuần thục nói ra mọi chuyện, nhưng lại đem trách nhiệm đẩy lên người Đường Hành.

Đường Hành lập tức nói: "Cô nói bậy."

Đường Kiều cúi đầu, không nói, giống như rất thương tâm, bả vai gầy yếu run lên, như đang khóc.

Chu San San nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, trừng mắt nhìn: "Vậy cô nói xem câu nào của ta là nói bậy! Lúc trước gặp ở cửa hàng bách hóa, khi Đường Kiều vào phòng thử đồ, cô cùng người đàn ông kia đụng chạm, ta nói sai sao?"

Đường Hành đang muốn biện giải.

Chu San San lại nói: "Vừa rồi tỷ tỷ cô nói cô không nên vì tiền mà dây dưa ái muội với người khác, là nói sai sao?"

Lại tiếp tục: "Còn có cô đẩy Đường Kiều, ta cũng nói sai sao?"

Chu San San quay đầu nhìn về phía chủ nhiệm Phạm: "Chủ nhiệm, em không nói dối. Chuyện ở cửa hàng bách hóa mẫu thân em cũng có mặt, nếu ngài cần, em có thể mời mẫu thân đến làm chứng. Còn hôm nay, nhiều bạn học vây xem như vậy, ngài có thể hỏi mọi người."

Chu San San là người lanh lợi, nói năng khí phách.

Chủ nhiệm Phạm nhìn bộ dạng Chu San San, muốn không tin cũng không được, nàng còn có cả chứng cớ.

Lại nhìn Đường Hành, nhíu mày hỏi: "Ta hỏi em một lần nữa, những lời bạn học Chu nói có phải sự thật không?"

Đường Hành cắn môi khóc, dùng sức lắc đầu.

Chu San San thấy Đường Hành còn không chịu nhận: "Nhiều người như vậy nhìn thấy, cô còn không chịu thừa nhận. Sao cô có thể hư như vậy!"

Chủ nhiệm Phạm nhìn chút hoảng loạn trong mắt Đường Hành, lại nhìn Chu San San bất bình cùng Đường Kiều thương tâm, cân nhắc trong lòng.

Chủ nhiệm Phạm nói to: "Làm sai không quan trọng, nhưng làm sai còn nói dối, không chịu thừa nhận, cho rằng khóc thì có thể giải quyết mọi chuyện, ai dạy em như vậy? Trường chúng ta không mong học sinh phải học thật giỏi, chỉ mong các em làm người trung thực. Được rồi, em gọi phụ thân em đến đi.."

Đường Hành không nghĩ tới mọi chuyện lại biến thành như vậy, nàng ta mở to mắt, kêu lên: "Em không muốn!"

Nếu phụ thân đến, nàng ta biết làm sao bây giờ?

"Em không.. Chủ nhiệm, em sai rồi, em thật sự sai rồi. Ngài không cần mời phụ thân đến được không? Mẫu thân.. Em gọi mẫu thân em đến a!"

Chủ nhiệm Phạm vừa thấy Đường Hành nói như vậy, càng tức giận: "Không được, phải là phụ thân em. Ta sẽ tự gọi điện cho phụ thân em, em ở đây chờ đi."

Nói xong liền xoay người bước đi.

"..."

Chu San San đột nhiên ôm bụng, chủ nhiệm Phạm quay đầu hỏi: "Sao vậy?"

Chu San San đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Nguyệt sự của em đến ạ."

Lại cúi đầu, tiểu cô nương đối với chuyện này luôn xấu hổ.

Chủ nhiệm Phạm: "Em đi theo ta."

Chủ nhiệm Phạm dẫn đầu đi ra ngoài, trước khi đi Chu San San quay đầu nói: "Đường Kiều, nếu nàng ta bắt nạt cô, cô cứ kêu to lên."

Lại trừng mắt nhìn Đường Hành, đi ra ngoài.

Tất cả mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai tỷ muội, im lặng.

Đường Hành đột nhiên nhìn về phía Đường Kiều, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tỷ cố ý!"

Bây giờ nàng ta mới suy nghĩ cẩn thận, vì cái gì lại dẫn đến việc nàng ta muốn tiền của đàn ông, tất cả là do Đường Kiều!

Đường Hành hung tợn nói: "Đường Kiều, thì ra tỷ là người như vậy."

Đường Kiều cũng bỏ tay che mặt xuống, trên mặt làm gì có nước mắt a..

Nàng từ từ ngẩng đầu, cười tươi: "Lời này nên để ta nói mới đúng chứ? Thế nào, muội không đóng kịch nữa sao?"

Đường Hành giật mình, gắt gao nhìn chằm chằm Đường Kiều.

Đường Kiều tiến lên một bước, không chờ Đường Hành phản ứng lại, túm lấy cổ áo nàng ta, ánh mắt u ám, giống như từ địa ngục tới, thanh âm lạnh băng đáng sợ: "Đừng nói là ngươi, cho dù là mẹ ngươi Hồ Như Ngọc ta cũng không sợ. Ngươi trở về nói với bà ta, thành thật cho ta, ta còn có thể để bà ta sống lâu một chút. Nếu không ta giết chết người, lại bán nàng đi Nam Dương làm kỹ nữ! Không phải thích câu dẫn đàn ông sao? Ta cho nàng câu dẫn thích thì thôi!"

Đường Hành trố mắt nhìn Đường Kiều, còn chưa nói chuyện, đã thấy Đường Kiều ngã xuống..

"Oanh!"