Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 3



Đường Kiều thay một bộ váy tinh xảo rồi đi đến phòng khách gặp Đường Sĩ Kiệt.

Đường Hành vẫn luôn đi sau Đường Kiều, quần áo có chút giản dị, bởi vì giặt đi giặt lại nhiều lần nên đã bị bạc màu, trông giống như nha hoàn bình thường.

Hai người đối lập như vậy làm cho Đường Sĩ Kiệt hơi hơi nhíu mày.

Đường Kiều nhìn thấy biểu tình trên mặt của Đường Sĩ Kiệt liền hiểu hắn đang nghĩ gì. Trong lòng nàng lạnh lùng cười một chút, thầm nghĩ hắn thật là giả tạo. Kỳ thật đời trước nàng bị đẩy đến bước đường cùng, cũng có công lao của vị đường ca này.

Nay nàng vừa trọng sinh, hắn lại tự mình dâng lên cửa.

Đường Kiều ngẩng mặt lên, nở một nụ cười sáng lạn, thanh âm mềm mại nói: "Đường ca tới dẫn muội đi xem phim sao?"

Đường phu nhân là nữ tử vùng Giang Nam, giọng nói mềm mại lại nhẹ nhàng, tuy rằng mấy năm gần đây đã thay đổi không ít, nhưng Đường Kiều không bị thay đổi như vậy, nàng nói chuyện khẩu âm vẫn luôn nhẹ nhàng mềm mại xen lẫn chút nũng nịu.

Chỉ nghe nàng nói chuyện thì ai cũng nghĩ nàng là một cô nương mềm mại đáng yêu.

Nhưng Đường Sĩ Kiết biết đó chỉ là vẻ bể ngoài của nàng, tính tình Đường Kiều có chút kiêu căng.

Hắn nói: "Lần trước muội nói muốn xem loạn thế giai nhân, ta đã nhờ một người bạn mua được vé. Hôm nay đúng lúc trời mưa người đến xem cũng không nhiều, không bằng chúng ta cùng đi xem sau đó, huynh dẫn bọn muội ra ngoài đi dạo."

Tầm mắt dừng trên quần áo của Đường Hành: "A Hành đi đổi bộ quần áo khác đi."

Đường Hành do do dự dự nói: "Chuyện này.. Muội không đi đâu, Đường ca cùng tỷ tỷ cứ đi trước đi."

Nàng ta hơi hơi cúi đầu, ngón tay xoắn lại vào nhau bộ dáng yếu đuối bất an.

Đường Sĩ Kiệt nhìn thấy nàng ta như vậy, trong lòng càng thêm bất mãn đối vơi Đường phu nhân và Đương Kiều. Nghĩ đến Đường Kiều từ nhỏ đến lớn quần áo đều dùng vải vóc thượng hạng để may, bộ nào bộ đấy đều quý giá tinh xảo trong lòng đối với Đường Hành lại càng thêm thương tiếc. So với Đường Kiều kiêu căng ngạo mạn, hắn càng yêu quý vị biểu muội xuất thân nghèo khổ nhưng tâm địa nhút nhát, lương thiện A Hành này hơn.

"Tất nhiên phải đi cùng nhau, đều là muội muội của ta, ta không thể nặng bên này, nhẹ bên kia. Không phải là bộ quần áo sao? Ta đưa hai muội đi mua." Đường Sĩ Kiệt cố ý nói, Đường Kiều sĩ diện, hắn không tin đưa các nàng đi dạo phố, nàng lại để hắn trả tiền.

Đường gia tuy rằng có điều kiện, nhưng không phải giàu có đến mức để hắn tiêu xài lung tung.

Mà nhị thẩm của hắn cho Đường Kiều tiêu xài thoải mái. Tiền trong tay nàng còn nhiều hơn hắn, nghĩ đến đây hắn liền thấy khó chịu.

Một tiểu cô nương, có nhiều tiền như vậy làm gì, chỉ biết hoang phí.

Đường Kiều mỉm cười ngọt ngào hờn dỗi nói: "Thì ra là vậy, A Hành mau đi thôi. Nếu như muội mà không đi, Đường ca sẽ không dẫn tỷ đi nữa đâu. Bởi vậy mới nói, Đường ca chỉ thương mình A Hành thôi, thật hâm mộ."

Lời này làm Đường Sĩ Kiệt sửng sốt, nhưng hắn rất nhanh điều chỉnh lại thần sắc, trách cứ nói: "Lại nói bậy, hai người các muội đều là muội muội của ta, ta đối với hai đứa đều yêu quý như nhau."

Đường Kiều cười tinh nghịch, giọng nói mang theo chút làm nũng: "Đường ca, bên ngoài trời đang mưa, nói dối sẽ bị thiên lôi đánh đó."

Sắc mặt Đường Sĩ Kiệt khẽ trầm xuống, nhưng nghĩ đến nếu thật sự chọc giận nha đầu chết tiệt này, nàng không chịu đi thì ai sẽ trả tiền. Nghĩ như vậy hắn mới nhịn cơn tức xuống.

Nàng quay đầu giữ chặt Đường Hành làm bộ đánh giá: "Ta thấy quần áo A Hành mặc cũng không cần đi đổi lại đâu, dù sao Đường ca cũng sẽ mua quần áo mới cho muội, đến đó thì trực tiếp thay luôn là được! Đường ca phải mua cho A Hành mấy bộ nha."

Đường Sĩ Kiệt gật đầu, không để ý lắm.

Đường Hành vẫn luôn không tham gia cuộc trò chuyện của hai người, chỉ dịu dàng đứng một bên.

Đường Sĩ Kiệt mở cửa ô tô, thời kỳ này có thể sở hữu một chiếc ô tô thì thật không tầm thường, nhà đại bá nàng cũng chỉ có một chiếc.

Đường Kiều mở cửa xe phía sau hỏi: "Hôm nay đại bá không cần dùng tới xe sao?"

Ánh mắt Đường Sĩ Kiệt khẽ lóe lên một chút.

Đường Kiều cười hì hì đẩy Đường Hành: "A Hành muội ngồi phía trước đi, hôm nay ta đi giày mới có chút đau nên muốn ngồi phía sau."

Đúng là chỉ biết nghĩ tới bản thân mình, Đường Sĩ Kiệt và Đường Hành thầm nghĩ như vậy, ánh mắt hai người đều lóe lên tia chán ghét rất nhanh lại được che giấu đi.

Đường Kiều nhìn thấy biểu tình nhỏ trên mặt bọn họ, nụ cười càng thêm rực rỡ.

Nếu ngày xưa nàng chịu để ý một chút, đã có thể phát hiện ra bọn họ không bình thường. Năm đó nàng thật ngu ngốc, vậy mà không phát hiện ra bọn họ chán ghét nàng lâu như vậy.

Tuy rằng chỗ đại bá có một chiếc ô tô, nhưng hiện tại phí bảo dưỡng xe hàng tháng không thấp, lại còn thêm cả tiền xăng dầu đắt đến líu lưỡi. Đại bá và đại bá mẫu làm sao có thể để Đường Sĩ Kiệt dùng loạn như vậy. Mấy chiếc xe này đều là do Đường Sĩ Kiệt đi mượn của bạn.

Mỗi lần Đường Sĩ Kiệt muốn ra ngoài đi chơi đều sẽ rủ Đường Kiều đi cùng, thuận tiện than vãn với nàng chuyện lương thấp như thế nào, Đường Kiều không phải một cô nương keo kiệt, sẽ luôn lấy tiền trong túi để động viên hắn cố lên.

Còn chuyện mua đồ này nọ, cuối cùng người trả tiền không phải đều là nàng sao?

Đây là đường ca của nàng, nhưng lại chỉ muốn lợi dụng nàng, đến lúc nguy hiểm hắn không cần suy nghĩ mà bỏ nàng ở lại dẫn theo Đường Hành bỏ chạy. Đúng là ca ca tốt.

Nghĩ đến chuyện đời trước nàng phải trải qua, trong mắt Đường Kiều dần hiện lên một tia âm trầm lạnh lẽo.

Đời trước sau khi xem phim xong, lúc đi mua đồ gặp phải một nhóm du côn, bọn họ bị chặn ở ngõ nhỏ. Thời khác nguy hiểm đó, Đường Sĩ Kiệt thân là một nam nhi lại đẩy Đường Kiều lên để kéo dài thời gian rồi kéo Đường Hành chạy mất.

Tuy rằng sau đó nàng được tuần bổ cứu, không có bị gì lớn, nhưng không lâu sau đó lại truyền ra tin tức nàng bị bọn du côn đó cưỡng hiếp.

Cũng bởi vậy mà nàng phải thôi học ở trường.

Sau này nghĩ lại không cần nói cũng biết là ai làm.

Đường Kiều không ngờ rằng mình sẽ sống lại ở thời điểm này, nhưng nàng cũng không sợ.

Lúc trước những người này hãm hại nàng ra sao thì nàng sẽ trả lại gấp đôi như vậy.

Không cần biết sao này thế nào, bây giờ có cơ hội, nàng muốn sống thật vui vẻ, người khác khó chịu hay không, nàng không quan tâm, nghĩ đến đã thấy phấn khích rồi!

Đường Kiều nhìn ra ra phía ngoài cửa sổ xe cảnh sắc vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Tâm tư nàng khẽ dao động, nghĩ đến một việc.

"Đường ca, huynh cho xe dừng lại phía trước một chút."

Đường Kiều đột nhiên mở miệng. Đường Sĩ Kiệt có chút không đồng ý: "Phim sắp bắt đầu rồi."

Đường Kiều kiên quyết: "Nhưng muội có việc cần làm."

Nhìn vẻ mặt vội vàng của Đường Kiều, Đường Sĩ Kiệt hoang mang, lại nghĩ đến có thể là mấy chuyện riêng tư, hắn chỉ có thể cho xe dừng lại nói: "Muội mau đi nhanh lên."

Đường Kiều ừ một tiếng, nói: "Được."

Nàng mặc rất ít, vừa xuống xe nàng liền cảm giác một luồng khí lạnh ập tới, lại vừa mới bị cảm lạnh, lập tức liền khom người ho khan.

Nàng thuận thế dựa vào xe, sắc mặt tái nhợt.

Đường Hành nhìn nàng như vậy, làm bộ muốn xuống xe, Đường Sĩ Kiệt liền giữ chặt tay nàng, ngay sau đó liền giả bộ quan tâm hỏi nàng: "Muội có bị nặng lắm không?"

Hai người bọn họ đều làm bộ làm tịch, kỳ thật chút ý tứ xuống xe quan tâm nàng một chút đều không có.

Đường Kiều quay đầu lại cười nhạt, lắc đầu nói: "Cảm ơn đường ca quan tâm, muội không sao."

Nàng chậm rãi bình phục tâm tình, cầm chiếc ô trong tay bước nhanh đến cửa hàng phía trước.

Chưởng quầy đang gõ bàn tính, nhìn thấy cô nương vừa vào cửa liền nhiệt tình hỏi han: "Xin hỏi tiểu thư muốn mua gì?"

Đường Kiều khẽ cười nàng đi đến trước quầy, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn nói: "Chưởng quầy ta muốn một khẩu Browning."

Chưởng quầy nhìn chằm chằm Đường Kiều, thầm đánh giá cô nương trước mắt, hắn nói: "Vị tiểu thư này.. ngài đến nhầm nơi rồi, chỗ chúng ta là cửa hàng y phục, không phải.."

Không đợi hắn nói xong, nàng khẽ nở nụ cười, hơi nghiêng người về trước, khuôn mặt trẻ con mang theo chút ý vị thâm trường: "Cửa hàng của Tứ gia, chỉ bán y phục có phải hơi thiệt thòi hay không.."

Nàng mỉm cười, ánh mắt mang có chút sắc bén, nhẹ nhàng xoay bàn tính lại, khẩy hai ba cái nói: "Đây là giá."

Cửa hàng này quả thực ngoài bán y phục còn là nơi mua bán vũ khí ngầm, chỉ là người biết đến không nhiều, có thể tìm tới nơi này lại là một tiểu cô nương, làm sao chưởng quầy có thể không sợ hãi đâu!

Mà cái giá nàng đưa ra chênh lệch rất ít với giá sàn của họ, càng làm chưởng quầy ngạc nhiên.

Thấy như thế hắn lập tức nói: "Mời tiểu thư vào trong."

Đường Kiều theo chưởng quầy đi vào trong phòng, chưởng quầy cung kính dâng trà: "Tiểu thư đã biết quy tắc ở đây, như vậy xin hỏi người đã giới thiệu tiểu thư tới đây?"

Bọn họ không hỏi tên họ người mua hàng, nhưng người giới thiệu thì phải nói đúng.

Đường Kiều nở nụ cười xinh đẹp, tiếng nói trong trẻo như hoàng anh: "Thất gia."

Chưởng quầy sửng sốt.

Đường Kiều khẽ nhắc lại: "Thất gia bảo ta tới đây."