Giết Mạnh Thư Hành, Cố Vãn không cần làm con dâu nhà họ Cố nữa, chẳng phải các con của Hoắc Đình ông sẽ có cơ hội sao?
Trong thời buổi hỗn loạn này, chọn con dâu cũng phải chọn kiểu có nghị lực can đảm, những tiểu thư nhà giàu trang điểm đẹp đẽ mảnh mai bốc đồng thì có tác dụng gì?
Mệnh cứng thì sao? Mệnh cứng thì mới áp chế được con người!
Lớn lên ở nông thôn thì sao? Hoắc Đình ông được sinh ra ở bụi cỏ đây này!
Nếu đặt lên bàn cân, Hoắc Đình cảm thấy hôm nay xảy ra loại chuyện như thế cũng không tệ lắm.
Triệu Hiểu Nga quỳ xuống không ngừng dập đầu với Hoắc Đình, cầu xin giúp Mạnh Thư Hành: "Tổng tư lệnh, con trai của tôi chỉ nhất thời hồ đồ, xin ngài hãy tha cho thằng bé một mạng! Hôm nay thằng bé thực sự bị người khác hãm hại, là con gái nhà họ Cố hãm hại nó đấy ạ! Bạn bè đi du học với Thư Hành đều biết nó nhát gan lắm, sao dám làm nhục tổ tiên nhà họ Hoắc, xin ngài hãy bỏ qua cho nó lần này đi ạ!"
Bà ta không nói Cố Vãn hại Mạnh Thư Hành, dù sao con bé đó đã rửa sạch vết bẩn của bản thân rồi. Đổ tội lên "con gái nhà họ Cố", tuy rằng không nói rõ nhưng chẳng khác nào ám chỉ Cố Vũ Đình.
Khương Thư Mỹ lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Triệu Hiểu Nga và mắng: "Bà Mạnh có ý gì? Năm nay Vũ Đình nhà chúng tôi chỉ mới mười sáu tuổi. Con bé còn nhỏ, nếu không phải bị Mạnh Thư Hành, sao nó có thể vừa ý cậu ta chứ? Trước giờ con bé vẫn luôn thích cậu Ba Hoắc."
Đột nhiên bị gọi tên khiến cậu Ba Hoắc Minh Hạo hơi sửng sốt, nét mặt chợt tối sầm lại: "Nói nhảm gì đó? Người đàn bà hư hỏng dơ bẩn như cô ta tặng không tôi còn chẳng thèm! Nhét vào lồng heo ngâm xuống nước! Mau kéo ra ngoài nhét vào lồng heo ngâm xuống nước!"
"Cô đừng nói muốn xin tôi thả hai kẻ súc sinh đó ra nhé?" Hoắc Đình hơi sửng sốt.
"Vâng." Cố Vãn nói: "Chuyện hôm nay đã xảy ra rồi, dù có giết Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Vì vậy, Cố Vãn mạnh dạn xin tổng tư lệnh hãy bỏ qua cho bọn họ lần này."
"Cô có biết chỗ này là từ đường nhà họ Hoắc tôi không? Hai người họ tằng tịu trong từ đường nhà họ Hoắc, dù tôi có thể bỏ qua, nhưng tổ tiên nhà họ Hoắc tôi thì sao?" Giọng điệu của Hoắc Đình trở nên sắc bén.
Tuy ông ta thích mấy cô gái thông minh, nhưng lại căm ghét nhất hạng người dựa vào sự yêu thích đó để đưa ra yêu cầu bừa bãi!
"Tổng tư lệnh thấu hiểu lòng người, Cố Vãn xin cảm ơn ngài đã bỏ qua cho Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình!" Sau khi Cố Vãn nặng nề dập đầu cha cái xuống phiến đá thì đứng thẳng người dậy, ưỡn thẳng lưng nói: "Hôm nay Cố Vãn cầu xin giúp bọn họ, cũng không đơn thuần vì điều này. Huống chi hôm nay là sinh nhật của tổng tư lệnh, không thích hợp để thấy máu, giết kẻ thù là cần thiết, nhưng giết hai người họ thì sẽ tổn hại công đức của ngài, tôi biết bà cụ Hoắc rất tin Phật và cho rằng nếu tổn hại công đức sẽ mất mạng.
Tổng tư lệnh sống thêm một năm, nhân dân mười sáu tỉnh phía nam sẽ có cuộc sống an ổn thêm một năm nữa. Tổng tư lệnh sống lâu mười năm, dân chúng mười sáu tỉnh phía nam có thể sống sung túc mười năm. Vì người dân của mười sáu tỉnh cũng như vì tuổi thọ của chính mình, xin tổng tư lệnh đừng tính toán với bọn họ. Hơn nữa, tổng tư lệnh cũng nói hai người họ là súc sinh, sao con người có thể so đo với súc sinh chứ?"