Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1095: Một đường Bán Thần chi cảnh (2)



- Tốt, ngươi nguyên lai chỉ tiến vào Cửu cấp Võ Thánh không lâu, ta vốn định giúp ngươi tăng lên nửa cấp cũng không tệ rồi, không thể tưởng được ngươi có thể đạt tới Cửu cấp đỉnh phong. Nguyên khí bản tức trong cơ thể đã đến cực hạn, cái kia chính là một đường Bán Thần chi cảnh, cách Bán Thần chi cảnh chỉ kém một đường, chờ cơ duyên vừa đến, ngươi có thể vượt qua đến Bán Thần chi cảnh rồi.

Cổ Mặc thoả mãn gật đầu nói ra.

- Một đường Bán Thần chi cảnh?

Tần Phàm như có điều suy nghĩ.

Trên thực tế hắn cũng biết đã đến Cửu cấp Võ Thánh, tăng lên cực kỳ khó khăn, coi như là ở Tân Thế Giới điều kiện cực tốt, chỉ sợ cũng phải tốn hao không ít thời gian tích lũy. Lúc này đây Cổ Mặc giúp hắn tụ khí, đoán chừng ít nhất cũng giúp hắn giảm bớt hơn một năm khổ tu.

- Hắc hắc, không tệ, bất quá một đường này lại không dễ dàng vượt qua, không biết có bao nhiêu người bởi vì cách nhau một đường này mà hao phí trên mười năm thời gian.

Trên mặt Cổ Mặc hơi nghiền ngẫm nói.

Đương nhiên, Cổ Mặc sẽ không cho Tần Phàm là loại người này, sẽ bị một đường chênh lệch kia làm khó khăn, hắn và Tần Phàm ở chung lâu như vậy, thập phần tinh tường ngộ tính của Tần Phàm. Nhớ ngày đó, Tần Phàm là ở Võ Tôn chi cảnh còn không có đạt tới mà bắt đầu cải tiến vũ kỹ, ở trên đan đạo cải tiến đan phương càng là bình thường.

Có thể nói, hắn thậm chí chưa từng gặp qua người nào có ngộ tính tốt hơn đồ đệ này của mình.

Hơn nữa có Ma chủng phụ trợ, căn cơ của Tần Phàm vững chắc, căn bản sẽ không lo lắng căn cơ bất ổn, chân đạp thực địa, có thể coi đây là điểm tựa, một bước du ngoạn sơn thuỷ bản Thần chi cảnh. Hắn khiếm khuyết chỉ là một cơ hội mà thôi.

- Bán Thần chi cảnh, ta nhất định sẽ mau chóng đạt tới.

Lúc này Tần Phàm lại lộ ra thập phần bình tĩnh, hắn biết rõ con đường phía trước của mình còn rất dài, nhưng hắn một mực kiên trì phương hướng của mình. Ánh mắt có thể nhìn xem phía trước xa xôi, nhưng bước chân phải vững vàng đi tới.

- Lão đại, ta cảm giác ngươi lại trở nên mạnh mẽ rồi! Ta nghĩ hiện tại gặp lại đến tên Xích Huyết Lang Tâm kia, hắn nhất định không phải đối thủ của ngươi rồi.

Mà cảm giác được Tần Phàm tăng lên đã chấm dứt, vào lúc đó Tiểu Chiến từ chỗ động khẩu đi đến, sau khi chứng kiến Tần Phàm cải biến, hai mắt hắn tỏa sáng nói ra.

- Tuy Tứ kiếp Bán Thần đối với ta đã không tạo thành được uy hiếp tánh mạng, nhưng đoán chừng ta muốn một mình đánh bại hắn vẫn là rất khó khăn.

Nhưng Tần Phàm lại lắc đầu nói ra, thực lực của hắn đích thật là tăng lên không ít, bất quá không có đột phá Bán Thần, thủy chung tăng lên là không đủ.

Hắn và Hồ Sở đã giao thủ, biết rõ Nguyên Giới lĩnh vực kia lợi hại, cho dù hắn kích hoạt huyết mạch Bất Tử Chu Tước, nhưng muốn đánh chết đối phương vẫn là thập phần khó khăn. Đương nhiên, đoán chừng cũng không như lần trước chật vật chạy thục mạng như vậy. Phối hợp Tiểu Chiến, thậm chí giết chi cũng có khả năng nhất định đấy.

Về phần ngũ kiếp Bán Thần, đối với hắn mà nói vẫn là quá mạnh mẽ, ở trước khi hắn không có đột phá đến Bán Thần chi cảnh, tốt nhất vẫn là trông thấy liền quay đầu bỏ chạy.

- Hắc hắc, không thể tưởng được không thấy tiểu tử ngươi lâu như vậy, vẫn là không kiêu không nóng nảy như vậy, rất tốt.

Nghe được Tần Phàm cùng Tiểu Chiến đối thoại, Cổ Mặc có chút vui mừng cười nói. Kỳ thật niên kỷ như Tần Phàm liền có thành tựu võ đạo như thế, tin tưởng có rất ít người có thể làm được không kiêu ngạo. Thậm chí ở bên trong Tân Thế Giới rất nhiều thiên tài này, đều là có chút tự đại coi trời bằng vung.

Hắn hiểu rất rõ chênh lệch cực lớn giữa Võ Thánh cùng Bán Thần kia, Tần Phàm có thể chống lại tứ kiếp Bán Thần đã để cho hắn thập phần ngoài ý muốn rồi, nhưng cho dù có Ma chủng ủng hộ, muốn giết chết tứ kiếp Bán Thần vẫn là rất không có khả năng. Hắn giúp Tần Phàm tăng thực lực lên, thế nhưng mà không muốn ngay cả ngạo khí của đối phương cũng đề thăng.

- Thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn, ta không có gì đáng giá kiêu ngạo.

Tần Phàm chỉ là nhàn nhạt nói ra.

- Hắc hắc, không tệ, các phương diện thiên phú của tiểu tử ngươi đều là thượng đẳng, lại có Ma chủng cùng đan dược tương trợ, ngươi duy nhất khiếm khuyết đúng là xuất thân, loại địa phương Vũ Thiên đại lục kia rất khó sinh ra tuyệt thế thiên tài, nhưng ở đây xác thực bất đồng, ta tin tưởng ngươi rất nhanh sẽ gặp được không ít thiên tài không kém ngươi đấy.

Cổ Mặc nói ra.

Tần Phàm nhẹ gật đầu.

Trên thực tế, hắn biết rõ vị trí của mình, ở bên trong Vũ Thiên đại lục thật sự là hắn xem như nhân vật thiên tài số một số hai. Nhưng ở bên trong Tân Thế Giới này, thật giống như Xích Huyết Lang Tâm Hồ Sở kia, còn có Bạch Mông Thành Minh gia Minh Hiển, hai người này một cái là tứ kiếp Bán Thần, một cái là ngũ kiếp Bán Thần, nhưng xem tuổi đều không phải rất lớn, thập phần tuổi trẻ.

Đương nhiên, hắn cũng sẽ không biết tự coi nhẹ mình.

- Lão đầu, lúc này đây ngươi còn có thể ở lại bên cạnh của ta không?

Nói một hồi, Tần Phàm liền chậm rãi ngẩng đầu đến nhìn Cổ Mặc hỏi.

- Cái này...

Nghe được Tần Phàm hỏi vấn đề này, Cổ Mặc bỗng nhiên giật mình.

Sau đó trong sơn động, trong khoảng thời gian ngắn lập tức yên tĩnh lại.

Tần Phàm bình tĩnh nhìn xem Cổ Mặc, Cổ Mặc cúi đầu như có điều suy nghĩ.

Đã qua thật lâu.

- Hắc hắc, vẫn là được rồi.

Cổ Mặc cười lắc đầu nói ra:

- Trong khoảng thời gian này ta một người tự do đã quen, huống chi ta lưu ở bên cạnh ngươi, tuy có thể bảo hộ ngươi, nhưng cái này đồng dạng là bất lợi với ngươi phát triển, hơn nữa ta ở bên trong Tân Thế Giới còn có chút địch nhân, ta lưu ở bên cạnh ngươi đối với ngươi chưa hẳn là chuyện tốt.

Nghe vậy, Tần Phàm có chút thất vọng. xem tại TruyenFull.vn

Bất quá hắn biết rõ Cổ Mặc nói đúng, phàm là siêu cấp cường giả, không có ai phát triển ở dưới che chở, đều là trải qua vô số sống chết ma luyện ra ý chí rất mạnh, mới có thể ở trên võ đạo kiên định đi xuống.

Nhớ tới trước kia có Cổ Mặc ở bên người, cố nhiên là bởi vì có hắn chỉ điểm, Tần Phàm có thể rất nhanh phát triển, nhưng nghĩ lại, đoạn thời gian kia tính ỷ lại của hắn đối với Cổ Mặc là rất lớn. Về sau thẳng đến tự mình một người, võ đạo chi tâm của hắn trở nên càng ngày càng kiên định.

- Tiểu tử, chính ngươi có con đường của mình, ta mang theo ngươi đi chưa chắc là con đường tốt nhất, tự ngươi vượt mọi chông gai đi tới, có lẽ mới là thích hợp cho ngươi nhất. Ngươi không phải người bình thường, tiềm lực của ngươi vô hạn, lão đầu ta ngược lại là tin tưởng ngươi có thể tìm được võ đạo thuộc về chính ngươi.

Cổ Mặc thấy Tần Phàm đối với mình không nỡ, kỳ thật cũng có chút xúc động, trên thực tế hắn cũng rất muốn lưu ở bên người Tần Phàm, nhưng liên tục cân nhắc vẫn là buông tha cho.

- Ân.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, hắn cũng không bắt buộc Cổ Mặc.