Đan Vũ Càn Khôn

Chương 156: Nguyên mạch



- Mạnh Thần chính là cửu cấp võ sư, mà Hầu Vũ Bạch là cửu cấp võ sư đỉnh phong, nhưng phân tích vũ kỹ của hai người bọn họ, ta cảm thấy được kỳ thật thực lực của họ cũng không sai biệt bao nhiêu, lần này trong triêu thánh giả đại khái sắp xếp trước năm mươi đi!

Tô Dương nhìn qua hướng Hầu Vũ Bạch một thoáng, sau đó hạ giọng nói.

- Hắc hắc, đây không phải nói tiểu Phàm ngươi cũng có thể sắp xếp vị trí trước năm mươi sao?

Nghe Tô Dương nói như vậy, Điền Mông có chút cảm giác hưng phấn thay Tần Phàm, lỡ miệng nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Nga?

Tô Dương có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn Tần Phàm.

- Ha ha, không dối gạt Tô huynh, Tần huynh từng giao tay với Mạnh Thần ở trên hồ lớn gần Ô Vân trại, kết quả hai người sàn sàn lẫn nhau.

Tiết Tuấn thấy Điền Mông đã nói ra, cũng đành phải giúp Tần Phàm giải thích.

- Di? Tần huynh thật sự đã giao thủ với Mạnh Thần sao?

Tô Dương không khỏi kinh ngạc đánh giá lại Tần Phàm lần nữa.

- Ách, là do Tiết huynh quá khen thôi, kỳ thật chẳng qua là vì công phu trong nước của tại hạ cũng tương đối khá nên mới có thể cùng Mạnh Thần miễn cưỡng giao thủ, nhưng nếu ở trên đất bằng, ta tất nhiên không phải là đối thủ của hắn.

Tần Phàm khiêm tốn nói.

- Ha ha, Tần huynh không cần quá khiêm tốn, nghe nói Mạnh Thần ra tay rất ít lưu tình, Tần huynh có thể sống sót dưới tay hắn vậy đã đủ chứng minh thực lực của Tần huynh.

Tô Dương cười nói, tuy rằng hắn không tin Tần Phàm có thể đánh thắng được Mạnh Thần, nhưng chỉ có thể bảo trụ tính mạng dưới tay người kia đã xem như thật đáng kinh ngạc.

- Ít nhất có thể xếp vào trong danh sách trăm triêu thánh giả đứng phía trước, như thế xem ra Tô gia chúng ta thống kê còn lọt một đầu hắc mã như Tần huynh đâu!

- Ách, việc này không cần nói đến, kỳ thật ta có chút nghi vấn, nếu như Hầu Vũ Bạch đã đột phá tới cửu cấp võ sư đỉnh phong, vì sao không dứt khoát đột phá tới tiên thiên cảnh giới đây? Là ngũ phẩm chân võ thế gia, ta nghĩ cho dù không tìm được Linh Vận Đan, nhưng muốn tìm được một viên Linh Vận Hoàn cũng không khó khăn đi?

Tần Phàm không muốn tiếp tục nhiều lời về thực lực của bản thân mình, chỉ nhìn thoáng qua Hầu Vũ Bạch, có chút nghi hoặc hỏi.

- Tần huynh ngươi nói đùa sao? Lấy tiềm lực của Hầu Vũ Bạch, hắn làm sao lại tự làm ra chuyện tự hủy tiền đồ của chính mình đây!

Tô Dương cũng lộ ra một tia biểu tình kinh ngạc, ngay cả Điền Mông cùng Tiết Tuấn cũng nghi hoặc nhìn Tần Phàm, tựa hồ không tin vì sao hắn lại hỏi ra câu hỏi nông cạn như vậy.

Tần Phàm không khỏi ngẩn ra.

- Không phải đâu, xú tiểu tử, ngay cả thường thức đơn giản như vậy mà ngươi cũng không biết? Ngươi thật sự làm mất mặt mũi của bổn võ thánh!

Lúc này thanh âm bất mãn của Cổ Mặc vang lên bên tai Tần Phàm.

- Đây là có chuyện gì?

Tần Phàm lại giật mình.

- Không phải ta đã nói qua với ngươi sao? Đột phá tới tiên thiên võ giả cảnh giới chẳng khác nào là cởi đi phàm thân, đó là một bước tu luyện trọng yếu của mỗi người! Cũng chính là bắt đầu tại tiên thiên, tu luyện giả bắt đầu tiếp xúc tới nguyên khí, mà muốn hấp thu nguyên khí, đầu tiên phải cảm ứng được nguyên mạch giữa thiên địa! Bất quá nếu thông qua việc dùng Linh Vận Đan hay Linh Vận Hoàn, đích xác có thể giúp tu luyện giả đột phá tới tiên thiên cảnh giới, nhưng bởi vì còn chưa cảm ứng được nguyên mạch mà đột phá tới tiên thiên, như vậy từ nay về sau sẽ dừng bước tại tiên thiên! Hơn nữa thực lực chủ người đó so với người thông qua cảm ứng nguyên mạch đột phá tới tiên thiên võ sư sẽ kém thật xa.

Cổ Mặc chậm rãi nói.

- Nguyên mạch?

Tần Phàm tinh tế suy nghĩ, trong trí nhớ của "Tần Phàm" tựa hồ từng nghe qua khi vừa mới tu tập võ đạo, nguyên mạch chính là bổn nguyên của thiên địa nguyên khí, mà nắm giữ nguyên khí mới có thể phát huy được lực lượng viễn siêu phàm nhân. Lúc hắn mới nhìn dược phương của Linh Vận Đan, chỉ biết thứ này có thể giúp người đột phá tới tiên thiên cảnh giới, thật không ngờ lại còn một nguyên nhân như vậy.

Một lúc sau thanh âm của Cổ Mặc lại truyền đến:

- Cho nên thông qua Linh Vận luyện dược mà đột phá thường thường là do những kẻ có thiên phú tầm thường, tới ba bốn mươi tuổi vẫn không thể tiến lên tiên thiên cảnh giới, mà ngươi nói Hầu Vũ Bạch kia năm nay mới hai mươi tuổi mà thôi, hắn làm sao chịu buông tha tiền đồ tốt đẹp của mình mà đi dùng luyện dược đột phá đây?

- Vậy lúc trước ta đưa Linh Vận Hoàn cho Cốc Hà, nhưng vậy chẳng phải là hại hắn?

Sắc mặt Tần Phàm khẽ biến, hướng Cổ Mặc truyền âm nói.

- Hắc, ngươi nói là cửu cấp võ sư mời ngươi đến Ẩn Thế mạo hiểm đoàn đó sao? Hắn đã hơn ba mươi tuổi, vốn đã tự mình muốn đi tìm kiếm luyện dược đột phá, thật ra không quan hệ gì tới ngươi. Kỳ thật những mạo hiểm giả kia, đại khái đều không có phương pháp cảm ứng được nguyên mạch, hơn nữa công quyết vũ kỹ khuyết thiếu, cho nên đối với bọn hắn mà nói có thể đột phá tới tiên thiên võ sư cảnh giới đã là không tệ rồi, trong bọn họ đại bộ phận đều không hề tham vọng quá đáng có thể đột phá tới linh võ sư cảnh giới.

Cổ Mặc tiếp tục nói.

Tần Phàm nghe xong lời nói của Cổ Mặc, không khỏi hơi trầm ngâm. Thế giới này chính là như vậy, cũng không hề có công bình gì đáng nói. Có chút người, bởi vì sinh ra ở chân võ thế gia trời sinh đã có ưu thế hơn so với người khác.

Cho dù là chính bản thân Tần Phàm, nếu không bởi vì bản thân đã nắm giữ được luyện dược thuật, nếu không vì gặp được Cổ Mặc, nếu không tìm được ma chủng, hoặc là trong ba dạng điều kiện này mà thiếu đi một, như vậy hắn cũng rất khó khăn so sánh với những đại thế gia khác!

Hơn nữa cho dù là như vậy, bởi vì nguyên nhân cất bước chậm nên Tần Phàm cũng phải trả giá thật nhiều cố gắng cùng mấy lần hiểm trở sinh tử mới dần dần kéo lại được khoảng cách cùng các đệ tử đại thế gia.

- Ha ha, bất quá câu hỏi của Tần huynh kỳ thật cũng không phải là không có nguyên nhân, theo Tô gia chúng ta biết được, lần này trong ngày triêu thánh cũng có đệ tử thế gia dưới áp lực của gia tộc mà dùng luyện dược mạnh mẽ đột phá tới tiên thiên cảnh giới, nhưng những người kia không phải thông qua cảm ứng nguyên mạch đột phá tới tiên thiên, như vậy thực lực chỉ có thể cao hơn cửu cấp võ sư đỉnh phong không bao nhiêu, cho nên không nằm trong công tác thống kê của chúng ta lần này.

Tô Dương thấy Tần Phàm hồi lâu không nói gì, cũng giúp hắn giải vây nói.

- Cũng có loại chuyện này hay sao?

Điền Mông cùng Tiết Tuấn đều có vẻ hết sức kinh ngạc.

- Ha ha, nói như thế nào khi đột phá tới tiên thiên thì thực lực cũng cao hơn võ sư một chút. Có chút gia tộc vì phải bảo vệ phẩm cấp của mình, sự tình gì mà làm không được.

Tô Dương cười nói, nhưng ba người Tần Phàm đều có thể nghe ra được sự tàn khốc trong lời nói của hắn về ngày triêu thánh lần này.

Đêm dần dần buông xuống, ba người Tần Phàm cùng Tô Dương lại trò chuyện thật hợp ý thật lâu, sau đó mới tách ra quay về phòng nghỉ ngơi. Triêu Dương Lâu tổng cộng có bảy tầng lầu, hai tầng dưới cùng để dùng cơm, năm tầng trên đều là phòng khách, đệ tử thất phẩm chân võ thế gia trở lên mỗi người một phòng, mà bên dưới thấp hơn thì vài người một phòng, như vậy xem như cũng đã đủ phòng ở lại.

Khó được an ổn ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau ba người Tần Phàm điệu thấp đi ra khỏi thành, cũng không muốn cùng đường với những người khác.

- Tựa hồ có người theo dõi các ngươi, hơn nữa thực lực còn không thấp.

Nhưng đi ra khỏi thành không bao xa, thanh âm của Cổ Mặc đột nhiên vang lên bên tai Tần Phàm, Tần Phàm tinh tế cảm giác một chút, quả nhiên phát hiện có người đang theo dõi phía sau bọn họ.

- Tuấn ca, tiểu Mông tử, mặt sau có người theo dõi chúng ta, đoán chừng là người của Châu Thành cùng Vũ Thành.

Tần Phàm nhỏ giọng nhắc nhở Điền Mông cùng Tiết Tuấn, với thực lực của hai người bọn họ có lẽ còn chưa cảm giác được.

- Đi nhanh lên! Đừng nhìn lại! Bọn hắn đang đuổi theo tới!

Tần Phàm cảm giác được những người kia tăng nhanh bước chân, khoảng chừng bảy tám người, mỗi người thực lực không thấp.

- Còn có tiên thiên võ sư!

Những người kia càng đuổi càng gần, Tần Phàm không khỏi kinh hãi. Trong đó một người tốc độ cực nhanh, xem khí thế rõ ràng là một gã tiên thiên võ sư. Mà tiên thiên võ sư đến từ đại thế gia cơ bản đều là thông qua cảm ứng nguyên mạch đột phá, với thực lực bây giờ của Tần Phàm thật không đủ tin tưởng tất thắng.