Đan Vũ Càn Khôn

Chương 187: Mỏ quạ đen



- Ở nơi này mà vài con, là mấy trăm con ah!

Tần Phàm không khỏi cười khổ, nhưng cũng có chút động tâm, đây chính là hơn bốn nghìn điểm tích lũy ah! Hai người chia đều, mỗi người cũng có thể cầm được hai nghìn điểm, đây là một cơ hội rất khó được!

Cho dù giết yêu thú cấp năm cũng phải giết hơn hai mươi con, hơn nữa độ khó còn chưa hẳn thấp hơn giết những Thanh Hỏa Lang này! nguồn TruyenFull.vn

- Có dám hay không?

Thái Ngọc lại trừng mắt nói ra, thiếu nữ bề ngoài thiên chân khả ái này, gan lại hơn xa so với nam nhân bình thường, hoặc là nói thực chất bên trong có một cỗ bướng bỉnh.

- Có ca ca nàng, thành tích của Thái gia các ngươi chắc có lẽ không kém a, cần nàng mạo hiểm như vậy sao?

Tần Phàm khó hiểu hỏi thăm, mà lúc này những Thanh Hỏa Lang kia đã bắt đầu phát ra trận trận gào thét, hẳn là phát hiện Thanh Hỏa Lang Vương của bọn nó đã chết.

- Hừ, ta chính là không cho bọn hắn xem thường ta, lần này bọn hắn đều cho ta là tới chơi đùa, cho tới bây giờ sẽ không bàn chuyện với ta, ta không muốn cùng bọn người đại ca tụ hợp, hơn nữa ta còn muốn vượt qua điểm tích lũy của bọn hắn, xem bọn hắn còn dám nói ta vô dụng hay không!

Thái Ngọc nhíu cái mũi tinh xảo, hừ nhẹ một tiếng, chép miệng nói ra.

- Vừa rồi nếu như không phải ta vừa vặn đi qua, có lẽ nàng đã chết rồi.

Trên mặt Tần Phàm co rúm, nói cho cùng Thái Ngọc này vẫn là đại tiểu thư phản nghịch cùng tùy hứng tác quái. Thái gia hẳn là dặn dò nàng và Thái Hiên cùng một chỗ hành động, dùng thực lực của Thái Hiên, bảo vệ nàng sẽ không phải chuyện khó, nhưng Thái Ngọc lại hết lần này tới lần khác muốn một mình hành động.

- Ai nói, ta còn có rất nhiều thủ đoạn chưa dùng, sao sẽ dễ dàng chết như vậy!

Thái Ngọc không phục nói, sau đó vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, bất mãn nói:

- Vậy ngươi đến tột cùng còn muốn đánh nữa hay không?

- Nàng nhìn xem, lúc này không đánh được sao?

Tần Phàm bất đắc dĩ nói, lúc này rất nhiều Thanh Hỏa Lang đã bắt đầu vọt tới bên này, bất quá bởi vì đã không có Thanh Hỏa Lang Vương chỉ huy, có một ít Thanh Hỏa Lang lại rời rạc ở ngoại vi, không có tiến lên công kích.

- Cho ngươi!

Bàn tay trắng như ngọc của Thái Ngọc phất lên, đưa cho Tần Phàm một cái lọ bạch ngọc:

- Đây là Hồi Khí Đan, sau khi ngươi ăn vào rất nhanh có thể khôi phục võ khí.

- Ồ?

Tần Phàm tiếp nhận cái lọ bạch ngọc kia, đổ ra một khỏa Hồi Khí Đan, thói quen bỏ vào trong lòng bàn tay quan sát.

Đây cũng là lần thứ nhất hắn tiếp xúc linh đan trên cái thế giới này, nhìn màu sắc cùng cấu hình, hắn phát hiện viên linh đan này tuy độ tinh khiết rất cao, nhưng mà phương pháp luyện chế khả năng cùng mình có chỗ bất đồng, hơn nữa nhìn dược lực mặt ngoài vẫn là không đủ ngưng luyện, người luyện chế đan dược này, hỏa hầu nắm giữ so với mình kém đi một tí.

- Còn không mau ăn đi! Chẳng lẽ ngươi sợ ta cho ngươi ăn độc dược sao!

Thái Ngọc nhíu cái mũi đáng yêu lại, tức giận nói.

Thấy chút ít Thanh Hỏa Lang kia đã càng ngày càng gần, Tần Phàm nhẹ gật đầu, liền không hề do dự, một ngụm nuốt Hồi Khí Đan vào.

Nói tóm lại, công hiệu của Hồi Khí Đan này so với Hồi Khí Hoàn hiện tại hắn luyện chế ra, thì tốt hơn rất nhiều, hắn cảm giác võ khí của mình đang cấp tốc khôi phục.

- Vậy nàng nghỉ ngơi trước một chút, ta đánh trước.

Tần Phàm nói ra, sau đó liền định xông lên phía trước. Hiện tại võ khí trong cơ thể hắn còn có thể đánh tiếp, hơn nữa võ khí cũng đang không ngừng tăng trở lại, sẽ không có vấn đề lớn.

- Võ khí của ta cũng khôi phục được không sai biệt lắm, chỉ là nguyên khí còn không có khôi phục mà thôi.

Thái Ngọc nhếch miệng nói, sau đó từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một cây trường tiên, ở trong hư không khẽ huy động, trận trận võ khí chấn động như thủy vân đẩy ra, sau đó đánh tới mấy con Thanh Hỏa Lang đi đầu.

- Ba ba ba bA~!

Vầng sáng võ khí bắn ra bốn phía, rất nhanh liền có vài đầu Thanh Hỏa Lang bị trường tiên của Thái Ngọc đánh rơi xuống mặt đất, hơn nữa mỗi một kích đều là chuẩn xác đánh trúng eo Thanh Hỏa Lang, lực sát thương rất kinh người.

- Nha đầu kia sao lợi hại như vậy?

Tần Phàm cũng hơi có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, nói như thế nào Thái Ngọc cũng là Tiên Thiên Võ sư, hơn nữa từ nhỏ đã được Chân Vũ thế gia nhất phẩm bồi dưỡng, có kém cũng không kém đi nơi nào.

Vừa rồi chỉ là nàng bị vây công, võ khí hao hết, hơn nữa lại bị Thanh Hỏa Lang Vương kia áp chế, mới tạm thời phát huy không được mà thôi.

- Còn không giúp đỡ!

Thái Ngọc thấy Tần Phàm chỉ ở phía sau nhìn xem, không khỏi tức giận hô to.

Tần Phàm mỉm cười, cũng lập tức xông tới, vừa lên lập tức một quyền đánh bay một con Thanh Hỏa Lang. Lực lượng thân thể của hắn rất mạnh, Lưu Tinh Bộ toàn lực triển khai, từng quyền đến thịt, sát thương tuyệt đối không kém Thái Ngọc.

- Ngao ngao NGAO...

Lúc này đột nhiên có một con Thanh Hỏa Lang so với những Thanh Hỏa Lang khác thì lớn hơn một chút, nó cao giọng gào thét kêu lên.

- Ồ?

Tần Phàm nhìn thoáng qua bên kia, sau đó liền biết rõ con Thanh Hỏa Lang này hẳn là trở thành thủ lĩnh tạm thời của những Thanh Hỏa Lang kia, nhưng những Thanh Hỏa Lang này tựa hồ cũng không phục nó.

- Vừa vặn lấy ngươi tới áp chế nhuệ khí của những Thanh Hỏa Lang khác!

Tần Phàm hơi trầm ngâm, một quyền đánh bay một con Thanh Hỏa Lang trước mặt, sau đó dưới chân đạp một cái, cả người bắn ra, phóng về con Thanh Hỏa Lang đầu lĩnh tạm thời kia.

- Ngao ngao NGAO...

Con Thanh Hỏa Lang kia cũng phát hiện ý đồ của Tần Phàm, không ngớt tru lên, để cho những Thanh Hỏa Lang khác đến công kích Tần Phàm, nó biết rõ nhân loại trước mắt này là giết chết thủ lĩnh trước của nó, cho nên trong nội tâm đối với Tần Phàm rất kiêng kị, muốn lui về phía sau, để cho các tiểu đệ lên gánh đòn.

- Chạy đi đâu!

Tần Phàm lấn người lên trước, truy giết đi qua, bởi vì Thanh Hỏa Lang Vương bị giết chết, đã không có uy hiếp lớn nhất, cho nên Tần Phàm cũng không sợ bị thương, trực tiếp giết qua, võ giáp đã sớm nghiền nát, trên người cũng nhiều ra không ít miệng vết thương, nhưng đoạn đường vừa rồi lao đến, hắn lại giết chết hơn mười con Thanh Hỏa Lang.

Nhìn những Thanh Hỏa Lang kia chết đi, con Thanh Hỏa Lang to lớn hoảng sợ quay đầu, lui không thể lui, lúc này nó nhe răng, gào thét thoáng một phát, sau đó đích thân lao tới.

- Chết!

Tần Phàm gầm nhẹ một tiếng, tay phải mang theo lực lượng toàn thân cùng với võ khí mãnh liệt, một quyền oanh ra.

Man Ngưu Nghịch Xông!

Bồng!

Võ khí mạnh mẽ trực tiếp chấn khai vuốt sói, nắm đấm oanh kích ở bộ vị ngực bụng, sau đó võ khí lại phá thể chui vào, trực tiếp nện bay đầu lĩnh Thanh Hỏa Lang mới lên, sau đó nặng nề rơi xuống đất, toàn thân nó run rẩy, khóe miệng chảy ra bọt máu, tựa hồ còn muốn giãy dụa, thế nhưng mà sau một lát, con Thanh Hỏa Lang này đã đoạn tuyệt sinh cơ, không bao giờ nhúc nhích nữa rồi.