Đan Vũ Càn Khôn

Chương 317: Đại Địa Trầm Luân



- Tiến đến.

Thanh âm đạm mạc từ bên trong truyền đến, tựa hồ không có bất kỳ cảm xúc chấn động nào xen lẫn ở giữa.

- Xin hỏi Thánh chủ có gì phân phó?

Đại Thần Tôn Tiêu Tĩnh mắt nhìn thân ảnh huyền bí đứng ở bên cạnh cửa sổ kia, khom người cung kính đáp, hôm nay tuy hắn là đại Thần Tôn của Chân Vũ Thánh điện, thân phận tôn quý, cách Võ thánh chi cảnh cũng chỉ là một bước ngắn, nhưng đối với thực lực của Thánh chủ thần bí này, hôm nay hắn còn xa xa không có nhìn thấu.

- Tần Phàm không thể chết được, ngươi đi cứu hắn trở về.

Thanh âm của Thánh chủ kia Phiêu Miểu truyền đến lần nữa.

- Tần Phàm? Hắn làm sao vậy?

Vào lúc này Tiêu Tĩnh nhớ tới thiếu niên áo xanh lấy được đệ nhất Triêu Thánh kia, khi đó thiếu niên này biểu hiện hoàn toàn chính xác là đủ chói mắt, ngay cả chính bản thân hắn, trong nội tâm đối với thiếu niên kia cũng là thập phần thưởng thức.

- Hiện tại hắn bị một Võ Tôn của Càn Kinh Tần gia đuổi giết, vị trí là. . .

Thanh âm Phiêu Miểu của Thánh chủ truyền đến lần nữa, nói xong thân ảnh của hắn liền ẩn ở bên trong dương quang, rốt cuộc không cách nào trông thấy nữa.

Sau một lát, Tiêu Tĩnh đã đi ra gian phòng Thánh chủ.

- Bị Võ Tôn đuổi giết lại có thể chưa chết?

Đi tới bên ngoài cửa, thần sắc kinh ngạc kia của Tiêu Tĩnh mới hiển lộ ra:

- Tần Phàm này hoàn toàn chính xác là không đơn giản!

- Chỉ là Võ Tôn của Càn Kinh Tần gia, cũng cho ta nan đề không nhỏ ah!

Lập tức hắn cũng cảm thấy có chút đau đầu, hắn muốn nhúng tay vào song Tần chi tranh này, đích thật là có chút khó giải quyết.

Mà càng làm cho hắn khó làm chính là, Càn Kinh Tần gia này hết lần này tới lần khác có một gã tiền bối là Thần Tôn, tuy hắn là Đại Tôn giả, tất cả Thần Tôn đều phải nghe mệnh lệnh của hắn, nhưng hắn cũng không muốn tạo thành quan hệ thuộc cấp cứng ngắc.

Bất quá mệnh lệnh của Thánh chủ là nhất định phải nghe! Tần Phàm là nhất định phải cứu!

Nhưng hắn là đại Thần Tôn, tự nhiên không thể tự mình ra tay.

- Hắc hắc, việc này vẫn là tổ chức hội nghị Thần Tôn thảo luận một chút a! Khó được Thánh chủ lão nhân gia có phân phó xuống, hơn nữa còn là vì cứu một thiếu niên mười mấy tuổi! Cái này rất có ý tứ, bản Đại Tôn nghĩ những lão già kia sẽ cảm thấy rất hứng thú a.

Trong nội tâm Tiêu Tĩnh thầm suy nghĩ nói, lập tức khóe miệng nhấc lên mỉm cười, đem sự tình phân phó xuống dưới.

Chỉ là Tiêu Tĩnh này không biết, hắn trì hoãn một ít thời gian như vậy, thiếu chút nữa đã muốn mệnh Tần Phàm.

Chân Vũ Thánh điện, trong một đại sảnh lịch sự tao nhã.

Cái đại sảnh này tên là Thần đình, đúng là địa phương ngày thường các vị Thần Tôn nghị sự. Lúc này ở trong Thần đình đã ngồi đầy Thần Tôn, tổng cộng có vài chục vị, trong đó đại Thần Tôn Tiêu Tĩnh một thân áo bào màu vàng ngồi ngay ngắn ở chính vị, ánh mắt nhàn nhạt nhìn xem chư vị Thần Tôn phía dưới.

Mà vào lúc này các vị Thần Tôn cũng có chút nghi ngờ, từ khi Triêu Thánh đến nay, đại Thần Tôn là thật lâu không có tổ chức qua hội nghị Thần Tôn rồi, không biết lúc này là vì cái gì mà tổ chức.

- Không lâu trước ta được Thánh chủ phân phó.

Tiêu Tĩnh thấy người đã đến đủ, liền mở miệng nói.

- Thánh chủ hạ đạt thần chỉ rồi hả?

Các vị Thần Tôn nghe xong, càng cảm thấy kinh ngạc lên. Thánh chủ của Chân Vũ Thánh điện vẫn luôn là tồn tại thần bí nhất, ngoại trừ thời điểm Triều thánh sẽ lộ mặt một lần, thậm chí bình thường hai ba mươi năm cũng sẽ không xuất hiện, không phải khi tất yếu nhất cũng sẽ không phát ra lệnh gì xuống.

- Đúng vậy, lần này Thánh chủ thần chỉ để cho chúng ta đi cứu một người, cho nên bản Đại Tôn tổ chức hội nghị Thần Tôn là muốn nhìn xem ai muốn tiến về trước một chút.

Trong miệng Tiêu Tĩnh nhàn nhạt nói.

- Cứu người? Dĩ nhiên là vì cứu người?

- Thánh chủ vài thập niên không hạ đạt một lần thần chỉ, khó được hạ đạt một lần dĩ nhiên là để cho chúng ta đi cứu người?

- Đến tột cùng là người phương nào, vậy mà được Thánh chủ chú ý đặc biệt?

- Người này chỉ sợ mọi người cũng còn có ấn tượng, hắn đã tới đây một lần, là một thiếu niên mười mấy tuổi.

Sau đó Tiêu Tĩnh vừa cười vừa nói, ánh mắt còn như có như không đảo qua trên người vị Thần Tôn Càn Kinh Tần gia kia, hắn thấy được vào lúc này người kia lộ ra thần sắc mất tự nhiên.

- Việc này quả nhiên là cùng Càn Kinh Tần gia các ngươi có quan hệ sao?

Trong nội tâm Tiêu Tĩnh đối với cái này đã có khẳng định.

- Một thiếu niên mười mấy tuổi?

- Còn qua đây?

- Người này hình như là tên là Tần Phàm, người đoạt giải quán quân lần Triêu Thánh này, cũng chính là hắn để cho Chân Vũ Thánh điện phân điện Đại Càn quốc chúng ta đánh bại phân điện Đại Khôn quốc. Truyện được copy tại Truyện FULL

Tiêu Tĩnh tiếp tục nhàn nhạt nói:

- Lần này Thánh chủ để cho chúng ta cứu người chính là hắn, hiện tại hắn đang bị một Võ Tôn đuổi giết, cho nên ta cần một vị Thần Tôn đi cứu hắn.

- Dĩ nhiên là hắn, tiểu tử này ta nhớ được, lúc ấy thời điểm gặp mặt Thần Tôn chúng ta, còn biểu hiện được thập phần trấn định.

- Ân, lúc ấy bản Thần Tôn đối với hắn cũng là thập phần thưởng thức đấy.

- Bất quá hắn bị Võ Tôn đuổi giết?

- Tần Phàm này như thế nào sẽ chọc một Võ Tôn rồi hả?

- Ách, Tần Phàm này giống như mới là một gã Tiên Thiên Võ sư, nếu là bị Võ Tôn đuổi giết, đoán chừng chúng ta đuổi tới hắn cũng chết chắc rồi?

- Ta có thể khẳng định Tần Phàm còn chưa chết, bởi vì đây là Thánh chủ tự mình hạ lệnh, nếu như chết rồi dĩ nhiên là không cần chúng ta đi cứu.

Ngón tay của Tiêu Tĩnh gõ trên mặt bàn nói ra, ý bảo các vị Thần Tôn yên lặng.

- Phải nói là Tần Phàm này tạm thời bị khốn trụ, không cách nào tới tham gia khảo hạch gia tộc thăng phẩm lúc này cùng tiến vào Chân Vũ Thánh điện, cho nên Thánh chủ mới để cho chúng ta đi giúp hắn thoát khốn, để cho hắn có thể thuận lợi đi vào Thánh điện.

Tiêu Tĩnh lại bổ sung nói ra.

- Tần Phàm là tới tham gia khảo hạch gia tộc thăng phẩm hay sao?

- Bản Thần Tôn nhớ rõ gia tộc Nam Phong Tần gia của Tần Phàm này ở thời điểm triều thánh được ban cho danh xưng Ngũ phẩm Chân Vũ thế gia, thuộc về khảo hạch thăng phẩm Chân Vũ thế gia thượng phẩm, nhất định trong gia tộc phải có một Linh Vũ sư cảnh giới, dùng thực lực người đó tới tham gia a.

- Các ngươi có ít người có lẽ còn không biết? Kỳ thật Tần Phàm đã đột phá đến cảnh giới Linh Vũ sư.

Lúc này có một vị Thần Tôn mở miệng nói.

- Chỉ dùng một năm thời gian liền từ Tiên Thiên Võ sư đột phá đến cảnh giới Linh Vũ sư?

Đang ngồi không khỏi vang lên trận trận hít một hơi lãnh khí, tuy những Thần Tôn này nhìn quen thiên tài, cũng không khỏi cảm giác vô cùng kinh ngạc.

- Hơn nữa Tần Phàm này vẫn là ở thời điểm triều thánh mới đột phá đến Tiên Thiên Võ sư! Nói cách khác chưa tới một năm thời gian, Tần Phàm này liền từ Võ sư đột phá đến Linh Vũ sư!

- Đại Càn quốc chúng ta vậy mà sinh ra một thiên tài yêu nghiệt như vậy! Trách không được Thánh chủ cũng muốn để cho chúng ta đi cứu hắn!

- Nhân tài như vậy không thể để cho hắn chết!

- Tốt rồi, tốt rồi, việc này mọi người biết rõ là được.

Vào lúc này Đại Thần Tôn Tiêu Tĩnh lại gõ gõ mặt bàn nói ra, sự thật thời điểm hắn vừa mới nghe được tin tức này, trong lòng cũng là khiếp sợ không thôi, tốc độ tu luyện của Tần Phàm như vậy, đích thật là đủ nghịch thiên, cho dù phóng tới một ít gia tộc có truyền thừa xa xưa, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người có thể so được.

- Tần Khải, nghe nói việc này cùng Càn Kinh Tần gia ngươi có quan hệ, ngươi thấy thế nào?

Sau đó Tiêu Tĩnh lại đem ánh mắt nhìn về phía Thần Tôn của Càn Kinh Tần gia mà sắc mặt đã trở nên cực kỳ khó coi kia hỏi.

- Nam Phong Tần gia? Càn Kinh Tần gia?

Một ít Thần Tôn nghe được Tiêu Tĩnh nhắc tới, hơi dùng suy tư, trong nội tâm cũng rất nhanh biết đại khái là chuyện gì rồi, lập tức mặt lộ ra các loại biểu lộ, trong đó nghiền ngẫm chiếm đa số, phảng phất giống như là đụng phải chuyện thú vị.

Những Thần Tôn này thân phận tôn quý, bình thường là không có sự tình phiền gì, tuy ở trước mặt người ngoài đều biểu hiện một bộ lạnh nhạt, nhưng sự thật đại bộ phận bọn hắn thực sự ngại sinh hoạt quá mức buồn tẻ rồi, hy vọng có thể phát sinh vài chuyện có ý tứ để mua vui.

Mà lúc này, Thần Tôn Tần Khải đến từ Càn Kinh Tần gia kia, trong lòng chỉ cảm thấy thập phần biệt khuất, hắn cũng thật không ngờ việc này lại kinh động đến Thánh chủ, mà càng làm hắn tức giận chính là, để ột Võ Tôn đuổi theo giết Tần Phàm, hôm nay đi qua gần mười ngày, vậy mà đến nay còn chưa có chết!

- Không sai, lần này đuổi giết Tần Phàm là người của Càn Kinh Tần gia chúng ta.

Đã qua hồi lâu, Tần khải này thấy ánh mắt toàn trường đã rơi xuống trên người hắn, sắc mặt âm trầm mà mở miệng nói:

- Nhưng Càn Kinh Tần gia chúng ta cũng là không có cách nào, Tần Phàm này không chỉ thiếu chút nữa giết chết tộc trưởng tương lai Tần Hạo Dương của Càn Kinh Tần gia chúng ta, hôm nay còn dùng đan dược treo giải thưởng tộc nhân của Càn Kinh Tần gia ta, cho nên Càn Kinh Tần gia ta tự nhiên là muốn giết người này.

- Ha ha, Tần Khải Thần Tôn, nhưng sao bản Thần Tôn nhận được tin tức, là Càn Kinh Tần gia các ngươi trước phái người đi áp bách Nam Phong Tần gia, sau khi thất bại, không chỉ là đả kích sinh ý của Nam Phong Tần gia, còn cho Càn Kinh Tần gia Thập Tam trưởng lão củacác ngươi đi Thanh Thạch trấn chặn giết Tần Phàm?

Lúc này trong tràng lại có một vị Thần Tôn mở miệng nói, Thần Tôn này không phải người khác, chính là đến từ Lạc thành Thái gia mà cùng Tần Phàm giao hảo Thái Tư Thần Tôn.

Lạc thành Thái gia này vốn cùng Càn Kinh Tần gia có một ít mâu thuẫn.

- Thái Tư Thần Tôn, sự tình không có chứng cớ không nên nói lung tung!

Trông thấy thần sắc nghiền ngẫm của chúng Thần Tôn lúc này, Tần Khải kia không khỏi trong miệng lớn tiếng, cả giận nói.

Lại là vì Thập Tam trưởng lão kia không chỉ không có giết được Tần Phàm, còn bởi vậy ném đi tánh mạng, đây cũng là làm cho cả Càn Kinh Tần gia mất hết mặt mũi, hôm nay bị Thái Tư nhắc tới, hắn làm sao có thể không nộ.

- Ha ha nói đến sự tình không có chứng cớ còn có một chuyện đây này, trước khi Tần Phàm nói muốn treo giải thưởng Càn Kinh Tần gia các ngươi, là Càn Kinh Tần gia các ngươi dùng một trăm triệu Kim nguyên treo giải thưởng tánh mạng Tần Phàm đây này! Đương nhiên, đây đều là không có chứng cớ đấy, mọi người nghe một chút là được.

Thái Tư Thần Tôn kia vào lúc này giang tay ra cười nói.

- Thái Tư, ngươi không nên quá phận.

Bị vạch trần chân tướng, sắc mặt Tần Khải tái nhợt.

- Hắc hắc vô luận như thế nào cũng tốt, Càn Kinh Tần gia coi như là thật lợi hại rồi, lại vẫn có thể kinh động đến Thánh chủ.

- Ha ha, đúng vậy a, ta xem việc này giao cho Tần Khải Thần Tôn xử lý mới tốt, sự tình chính gia tộc bọn hắn gây ra, tự nhiên là chính bọn hắn giải quyết.

- Nếu như Tần Phàm này chết rồi, chẳng những không thể bàn giao cho Thánh chủ, hơn nữa Đại Càn quốc ta sẽ tổn thất một nhân tài a.

- Chậc chậc, Linh Vũ sư vẫn chưa tới hai mươi tuổi, đợi sau khi tiến vào Chân Vũ thánh địa, tiềm lực hắn vô hạn ah! Nói không chừng Đại Càn quốc chúng ta rất nhanh sẽ có thể nhiều thêm một Võ Thánh rồi.

Những Thần Tôn khác vào lúc này đều nhao nhao mở miệng nói, nếu như đã kinh động đến Thánh chủ, cho nên lúc này ngoại trừ mấy vị bình thường giao hảo cùng Tần Khải, còn lại không có ai giúp Càn Kinh Tần gia nói chuyện.

- Tốt rồi, đã như vầy, ta xem lúc này giao cho Tần Khải Thần Tôn ngươi tới xử lý, về phần sự tình Càn Kinh Tần gia ngươi cùng Nam Phong Tần gia treo giải thưởng, ta cũng sẽ tìm một cơ hội cùng Tần Phàm nói chuyện, để các ngươi đều hủy bỏ treo giải thưởng hoang đường này, việc này tuy còn chưa chạm đến điểm mấu chốt của Chân Vũ Thánh điện chúng ta, nhưng dù sao cũng ảnh hưởng không tốt, đến lúc đó các ngươi cũng tránh không được lưỡng bại câu thương.

Lúc này đại Thần Tôn Tiêu Tĩnh rốt cục mở miệng nói, vấn đề này nếu như là đã nói mở rồi, hắn tin tưởng Tần Khải cũng nên biết phải làm sao, hắn coi như là lưu lại mặt mũi cho Càn Kinh Tần gia rồi.

- Vâng, đại Thần Tôn.

Lúc này tuy Tần Khải cảm thấy biệt khuất, nhưng mà đành phải cung kính đáp. Hắn cũng nghe nói mấy ngày nay trong gia tộc hrọng! Hơn nữa xảy ra chuyện gì, Thánh chủ trách tội xuống thì làm sao bây giờ? Cho nên tại hạ không chối từ khổ cực cùng Tần Khải Thần Tôn đi tới đó.

Thái Tư bỏ qua ánh mắt của Tần Khải, chỉ là mặt ngoài bình tĩnh nói.

- Ngươi… lúc này nếu là Thánh chủ nhắn nhủ xuống, ta như thế nào dám lãnh đạm!

Tần Khải cả giận nói.

- Ta cũng không có nói Tần Khải Thần Tôn ngươi sẽ lãnh đạm, ta đây chỉ là dự phòng ngoài ý muốn phát sinh mà thôi.

Thái Tư thoải mái cười nói.