Đến khi cả người Nhạc Quân đã mệt lã, tóc tai ướt át. Người đều là mồ hôi, lúc này Trần Cảnh Vũ mới dừng lại ôm cô chặt vào mình, khẽ hôn lên môi cô.
Nhạc Quân sợ hôn rồi anh lại nổi hứng nên cô lấy cớ đi tắm rửa. Nhưng cô không dám cứ trần truồng như vậy mà đi trước mặt anh, xấu hổ chết được.
Trần Cảnh Vũ vuốt mặt cô cười khẽ sau đó tung chăn ra bế bổng cô đi vào phòng tắm. Anh đặt cô nhẹ nhàng xuống dưới vòi sen, điều chỉnh nhiệt độ cùng cô tắm chung.
“Sao anh...anh. Ai nói sẽ tắm chung với anh chứ?” Nhạc Quân hiểu ra một điều, thuần là đàn ông thì đối với chuyện quan hệ sẽ không có phân biệt. Đều có ham muốn như nhau, chỉ có đúng người hay không mà thôi. Trần Cảnh Vũ cũng là đàn ông, cô biết anh giữ thân ngọc ngà của mình bao năm nay không phải không muốn ở phương diện đó mà chỉ là anh không có hứng thú với những phụ nữ khác. Chỉ với cô anh mới rủ bỏ hình tượng lạnh lùng, cao ngạo hằng ngày. Cô là vợ anh đương nhiên sẽ thoải mái để anh thỏa mãn, nhưng là đêm nay thật sự bị anh làm qua vài lần cô đã mệt quá rồi, nơi đó lại đau rát nữa. Nếu anh lại muốn, cô sẽ không từ chối nhưng sang hôm sau sợ là sẽ nằm liệt ở giường mất thôi. Thật ra thì cô cũng ham muốn cùng anh lăn lộn, nhưng thể lực cô đúng là không tốt
“Anh tắm cho vợ anh thì có gì sai sao?” Miệng nói, tay bắt đầu vuốt ve thân thể Nhạc Quân. Anh bôi sữa tắm lên người cô thoa đều.
Bị anh dày vò, xoa nắn khắp người khiến cô không chịu nỗi uốn éo thân thể, hơi thở có chút nặng nề. Xả nước sạch sẽ cho cả hai, Trần Cảnh Vũ ở đằng sau ôm lấy vòng eo cô kéo sát vào người mình. Cô cảm nhận được vật kia của anh đã cứng lên chạm vào sau lưng trần của mình. “Anh...”
Trần Cảnh Vũ ghé sát tai cô, hai tay từ eo dần đi lên bao trọn hai bờ ngực căng đầy, mịn màng của Nhạc Quân bóp nhẹ, giọng trầm khàn vang lên: “Một lần nữa nhé em.”
Nhạc Quân như bị giọng nói đó mê hoặc, lại thêm xúc cảm được vỗ về ở ngực cô ngọt ngào đáp: “Vâng”. Vừa dứt lời Trần Cảnh Vũ xoay người cô lại hôn mạnh lên bờ môi anh đã nghiện. Nâng cô lên ngồi trên bồn rửa tay, hai chân Nhạc Quân quấn chặt lấy vòng eo anh, tay tự giác ôm lấy cổ anh.
Trong phòng tắm người đàn ông đang gặm mút cặp đào cô gái, cô gái lại ngẩng đầu hưởng thụ thỉnh thoảng bật ra những tiếng yêu kiều quyến rũ.
Lúc Trần Cảnh Vũ tiến vào ở tư thế ái muội này, cả hai đã động tình đến mức không muốn dừng lại. Chỉ còn tiếng thở dốc, âm thanh ra vào của hai cơ thể va chạm nhau. Ái muội, phóng túng, tràn đầy dục vọng nhưng là hạnh phúc và tin tưởng giao phó bản thân cho đối phương.
Đến khi Nhạc Quân tỉnh dậy đã là mười giờ sáng, may mắn sáng nay cô không có tiết nếu không thật sự xong rồi. Không thấy Trần Cảnh Vũ bên cạnh, cô nghĩ chắc anh đã đến công ty rồi.
Lê bước đến phòng tắm. Cô nhìn từng dấu đỏ xanh tím khắp cơ thể lại nhớ tới cảnh tượng hoan ái đêm qua. Trên mặt là nụ cười hạnh phúc mặc dù có chút xấu hổ thật, không ngờ mình cũng ham muốn anh đến như vậy.
Tắm rửa vệ sinh xong cô định ăn sáng sẽ về kí túc xá, nhưng không ngờ đến phòng bếp lại thấy bóng dáng quen thuộc đang làm đồ ăn.
Cô nhẹ nhàng bước đến ôm lấy anh từ phía sau, khẽ giọng dịu dàng: “Cảnh Vũ, không đi làm sao?”
Trần Cảnh Vũ đang chiên trứng bỗng cảm nhận được vật mềm mại áp vào lưng mình, anh liền xoay người hôn lên môi cô một cái. “Anh dời lịch họp sang chiều. Lát nữa sẽ đưa em đến trường rồi anh đến công ty. Thấy em mệt mỏi như vậy nên không nỡ để khi tỉnh dậy lại không có anh bên.”
“Do anh cả.” Cô nũng nịu cọ mặt vào ngực anh, tay ôm chặt lấy eo anh không buông.
“Ừm là do anh hết. Nào lại bàn ngồi đi, anh mang đồ ăn ra. Chắc đã đói lắm rồi hả?” Trần Cảnh Vũ tay đang dính dầu mỡ, có mùi nên không dám ôm cô đành hôn thêm một cái lên môi cô.
“Để em phụ anh bê lên.”
“Để anh được rồi, em lại bàn ngồi đi.”
Thấy anh kiên quyết không cho mình làm gì, Nhạc Quân đành nghe lời đến bàn ăn.
Ăn xong cô dành rửa bát, Trần Cảnh Vũ không ngăn cản chỉ dặn cô mang bao tay vào.
Hai người ăn xong cùng nhau xem tivi, một lúc lại ôm hôn nhau nồng nhiệt. Đến khi Trần Cảnh Vũ sắp không kiềm chế được mới vội vào nhà tắm. Nhạc Quân nhìn anh từ phòng ngủ đi ra khẽ cười trộm. Anh cũng có ngày này.
“Em dám cười hả?” Trần Cảnh Vũ nhìn người nào đó khiến anh bừng bừng cơ thể lại không cho anh thỏa mãn, bất đắc dĩ nhéo mũi cô, lại kéo cô ngồi lên đùi mình. Giọng điệu có chút mê muội cũng quyến rũ:“Em đúng là, sao lại khiến anh mê mẩn vậy chứ.”
“Em vô tội nha, do người nào đó đã hai mươi chín tuổi mà chưa một lần trải sự đời nên mới...” Trần Cảnh Vũ bị cô nàng trêu chọc mình còn trai tân nên tiếp tục đè cô xuống sopha hôn ngấu nghiến. Lần này anh không quan tâm cô nhóc này có cho hay không mà trực tiếp làm cô đến chết đi sống lại.
Qua hồi lâu khi người nào đó đã thỏa mãn liền bắt đầu vô tội mặc đồ lại cho Nhạc Quân. Cô lườm anh một cái cũng mặc anh thoải mái mặc đồ cho mình. Trần Cảnh Vũ đưa cô đến cổng trường trước khi xuống xe anh dặn dò: “Tối tan làm anh đến đón nhé.”
“Vâng ạ” Nhạc Quân rất ngoan ngoãn, còn hôn tặng lên má anh một cái mới rời đi.
Nhìn cô gái của anh bước đi càng lúc càng xa, trái tim bỗng thấy ấm áp và hạnh phúc đến kỳ lạ. Có người con gái mình yêu lại còn là vợ chính thức thật tốt.