Danh Bộ Phu Nhân - Thanh Nhàn Nha Đầu

Chương 2



Cảnh Dực nhất thời chưa hiểu ra, ngơ ngác đáp, "Dưới giường của ta... có thứ gì sao?"

Lãnh Nguyệt đứng dậy, đi một vòng quanh phòng khách, đóng kín mọi cửa sổ, hạ giọng và từng câu từng chữ nói lại lời của Tiêu Cẩn Du.

"Tiêu thi, tức là thi thể đã bị thiêu qua minh hỏa, ngoài cháy đen, trong vẫn chưa chín. Huynh chẳng phải có chiếc mũi thính hơn cả chó sao? Sáng nay tỉnh dậy mà không ngửi thấy trong phòng có mùi thịt nướng à?"

Cảnh Dực chợt nhớ lại, hình như hắn thực sự ngửi thấy...

Chẳng những ngửi thấy, mà còn say mê tận hưởng hương thơm đó một hồi lâu...

Dạ dày Cảnh Dực bất giác quặn lên, cảm giác buồn nôn ùa tới, cơn say từ đêm qua bỗng trở lại. Hắn vội che miệng, quay người dựa vào ghế, liên tục nôn khan đến mức hai mắt hoe đỏ, nước mắt lưng tròng.

Quả nhiên tối qua đã xảy ra chuyện gì đó...

Tiêu Cẩn Du cũng bất giác chau mày, sắc mặt có phần tối lại.

Thật không biết phải dùng lời nào để hình dung...

Ngược lại, Lãnh Nguyệt có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vương gia, ngài xem hắn thế kia, ta đã nói rồi, loại chuyện này có kiếp sau hắn cũng làm không nổi."

Cảnh Dực ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn Lãnh Nguyệt một cái, không phải vì nàng khẳng định hắn, mà vì nàng từ sáng sớm đến giờ chưa để hắn ăn gì. Nếu không...

Nghĩ đến "ăn," Cảnh Dực lại nôn khan.

Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu, nói: "Được rồi... Tạm thời không cần báo án lên Kinh Triệu phủ, nhưng trước khi phiên xử kết thúc phải trình báo hồ sơ đầy đủ."

Lãnh Nguyệt vui vẻ, quỳ một gối hành lễ, "Tạ ơn Vương gia thành toàn!"

Thành toàn chuyện gì chứ?

Hôm nay, một ngày qua đi, Cảnh Dực dần quen với việc bản thân mù mờ rất nhiều điều.

Một số chuyện, có lẽ không biết lại tốt hơn...

Lãnh Nguyệt gọi gia đinh đưa hắn về phòng nghỉ, nhưng Cảnh Dực nhất quyết không đi, chỉ quay lại thư phòng, nằm vật xuống giường. Sau một hồi chịu đựng cơn buồn nôn, hắn lờ mờ thiếp đi. Mãi đến khi Lãnh Nguyệt vào phòng lay tỉnh, mang cho hắn một chén cháo kê.

Đêm đã khuya, trong thư phòng chỉ còn một ngọn đèn vàng cam dịu nhẹ. Ánh đèn làm khuôn mặt nàng dường như hiền hòa hơn hẳn.

"Ăn xong rồi trở về phòng ngủ đi, đã qua canh hai rồi."

Cảnh Dực cầm chén cháo, tựa vào sập, hỏi: "Nàng nấu sao?"

Lãnh Nguyệt gật đầu, Cảnh Dực mới động muỗng, đưa một ngụm cháo vào miệng, khẽ nhấp, từ từ nuốt xuống.

Ôi... Quả nhiên là tay nghề của nàng, hạt gạo còn hơi sượng đây mà.

Lãnh Nguyệt rất khéo nấu thịt, nhưng hễ làm món nào không phải thịt thì đều thành thảm họa.

Cảnh Dực không bỏ sót ngụm nào, ăn hết chén cháo, sau đó liếm nhẹ khóe miệng, đặt chén xuống, giơ ba ngón tay lên, "Ta, Cảnh Dực, xin thề: thi thể dưới giường không phải do ta mang về, không phải ta hại, không phải ta giết, không phải ta đốt, không phải ta giấu. Nếu có nửa lời trái lương tâm, xin cho ta đi hết cây xà nhà này là gãy hết cây xà nhà kia!"

"Ta biết không phải huynh làm."

Cảnh Dực lập tức chắp tay, kính cẩn nói: "Tạ phu nhân đã tin tưởng!"

"Thi thể đó là của một nam nhân."

"Nam... Dưới giường là một nam nhân, tại sao ta vẫn phải chép 《Liệt Nữ Truyện》?"

Lãnh Nguyệt hơi nhếch đuôi mày, híp mắt nhìn vẻ ấm ức của hắn, "Sao hễ có nữ nhân dưới giường thì huynh phải chép 《Liệt Nữ Truyện》?"

Cảnh Dực bỗng thấy sống lưng lạnh toát.

"Hắc hắc... Thật ra ta thấy, chép sách là hành động bổ ích, dù trong hoàn cảnh nào chép nhiều vài lần cũng rất tốt..."

Lãnh Nguyệt xoa nhẹ đầu hắn, "Đừng nghĩ ngợi lung tung. Mau về phòng ngủ đi, khi nào ta tìm thấy nữ nhân dưới giường của huynh, ta sẽ cho huynh chép 《Liệt Sĩ Truyện》."

"..."

Cảnh Dực uể oải bước ra cửa, quay lại nhìn Lãnh Nguyệt, rồi trở về nằm trên sập, "Đại trượng phu nói là làm. Trước khi chép xong bảy lượt 《Liệt Nữ Truyện》, ta không mặt mũi nào trở về phòng ngủ... Để ta ngủ ở đây vậy."

Lãnh Nguyệt trợn mắt. Tân hôn đêm thứ hai mà hắn lại đòi ngủ thư phòng, hắn nghĩ cái gì vậy?

"Huynh là không có mặt mũi về phòng, hay là không có can đảm về?"

Cảnh Dực bình thản lắc đầu, "Đều không phải."

"Chỉ là một thi thể thôi. Lúc huynh còn uống rượu ngoài kia, ta đã xử lý thi thể đó rồi. Người cũng đã chết, có gì mà huynh phải sợ?"

Nàng không hiểu nổi gan thỏ của Cảnh Dực, ngay cả lão gia tử trong nhà cũng bảo hắn không hợp làm hình quan, vậy mà sao An Vương gia cứ tiến cử hắn với Hoàng Thượng làm Thiếu Khanh Đại Lý Tự?

Hơn nửa năm làm ở Đại Lý Tự, vậy mà hắn vẫn chưa để lộ ra tật xấu nào.

Cảnh Dực khẽ gật đầu, thở dài, nói: "Người tuy đã đi xa, nhưng âm khí trong phòng e vẫn còn lảng vảng, không khéo hồn ma vương vấn không dứt..."

"..."

Có những thứ không hiểu cũng chẳng sao.

Lãnh Nguyệt nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng cũng không đành lòng, bất lực thở dài, "Được... Huynh muốn ngủ ở đây thì ngủ ở đây đi."

"Đa tạ phu nhân thành toàn."

Cảnh Dực trở mình, nhắm mắt an ổn.

Lãnh Nguyệt cầm chén cháo chưa uống hết bước ra vài bước, chần chừ một chút.

Ngẫm lại... thật ra nàng cũng không muốn ngủ một mình.

Nàng quay đầu, trở lại bên sập, chọc nhẹ vào vai Cảnh Dực, "Ta nhớ ra... có chuyện muốn nói với huynh."

"Hả?"

Lãnh Nguyệt mím nhẹ môi, "Ta nói xong, huynh không được khoe khoang ra ngoài đâu."

Nghe vậy, cơn buồn ngủ trong Cảnh Dực bay biến, hắn nghiêm túc ngồi dậy, chăm chú nhìn Lãnh Nguyệt, "Được."

Chuyện gì nữa đây?

Lãnh Nguyệt hơi mím môi, "Nghe xong phải giữ im lặng, không được khóc, không được cười, không được lên tiếng."

Cảnh Dực gật đầu.

Lãnh Nguyệt ghé sát, hạ giọng: "Huynh có biết ta đã dời thi thể ấy đến đâu không?"

"..."

"Ngay trong chiếc rương đặt bên cạnh bàn của huynh, dưới chồng thư tịch."

"..."

Lãnh Nguyệt còn chưa kịp đưa tay che miệng hắn, thì Cảnh Dực đã hét lên một tiếng vang vọng.

Hắn hét xong còn chưa đủ, lại "phóc" một cái nhảy lên sập, chồm về phía nàng như con khỉ đu cây. Lãnh Nguyệt chưa kịp đề phòng, trọng tâm lệch, hai người ôm nhau lăn xuống đất, ngã "bịch" một tiếng.

Hộ vệ nghe thấy tiếng hét của Cảnh Dực, nhanh chóng chạy vào. Hai người vẫn chưa bò dậy.

Người đi đầu xách gậy trúc, đứng sững, nhìn hai người đang lăn lộn dưới đất, ngơ ngác hỏi, "Gia, phu nhân... có chuyện gì sao?"

"Phu nhân nàng vừa... " Lãnh Nguyệt thình lình cấu một cái vào đùi Cảnh Dực, khiến hắn nuốt ngược lời, "Phu nhân nàng làm... đau ta!"

"..."

"À..." Người dẫn đầu nghẹn lời, mãi sau mới lắp bắp nói, "Phu... phu nhân chậm rãi dùng, tiểu nhân cáo lui."

"..."

Đợi đám hộ vệ đi khuất, Cảnh Dực lập tức đứng dậy, kéo Lãnh Nguyệt mặt đang sa sầm về phòng ngủ, khóa chặt cửa, tựa vào cánh cửa thở hắt ra một hơi.

Cuộc sống này thật không cách nào chịu nổi...

"Phu nhân... Chúng ta không thể giao hắn cho nha môn sao?"

Lãnh Nguyệt ngồi trước gương trang điểm, thản nhiên đáp, "Không được."

"Phu nhân, nàng xem... Người chết rồi thì là lớn nhất. Hắn giờ là người có bối phận cao nhất trong phủ, lại bị bỏ vào rương như vậy, có gì không hợp lễ sao..."

Lãnh Nguyệt liếc nhìn Cảnh Dực trong gương, "Ý huynh là muốn thả hắn ra ngoài?"

"Không, không phải... Ý ta là, ở phủ chúng ta chỉ có mỗi hắn là yên tĩnh, không biết thở, không biết nói, cứ giữ trong chiếc rương lạnh băng e là hắn cô độc. Hay là cho hắn về với nha môn, ở đó có chăn ấm, có đèn dầu, lại còn có đồng đạo cùng cảnh ngộ... nàng coi như đáng thương hắn một chút, được không?"

"Không được."

"Vậy... coi như đáng thương ta đi..."

"Đợi khi nào huynh không biết thở nữa, ta sẽ đáng thương huynh."

Nếu khóc lóc có tác dụng, Cảnh Dực nhất định sẽ khóc, nhưng đáng tiếc, từ bé tới lớn hắn đã thử qua nhiều lần, vô dụng.

"Không thể bàn lại sao?"

Lãnh Nguyệt tháo cây trâm cuối cùng, để mặc tóc dài buông xuống, quay đầu liếc hắn một cái.

"Vương gia giao án này cho ta, ta muốn để đâu thì để. Huynh nếu không muốn thi thể ở thư phòng của mình, mai ta mang về phòng là được."

"Ta chịu được!"

Lãnh Nguyệt hài lòng quay đầu lại, giọng cũng dịu đi vài phần, "Vậy ngày mai huynh ở thư phòng tiếp tục chép 《Liệt Nữ Truyện》. Trước khi điều tra xong, trong phủ một người ta cũng không tin, huynh ở đấy, ta yên tâm hơn."

Cảnh Dực ngơ ngác nhìn nàng chải tóc.

Ý nàng là...

"Nàng muốn ta chép 《Liệt Nữ Truyện》... là để trông thi thể kia?"

"Không hoàn toàn. Cũng là để có lý do không cho huynh ăn gì, bằng không hôm nay huynh phun ra chắc chắn còn thảm hơn, đau dạ dày thì sao?"

Hắn nghẹn lời...

Rốt cuộc nàng học đâu ra mấy chiêu trò này?

Lãnh Nguyệt từ tốn chải mái tóc đen như thác, nhàn nhạt nói tiếp.

"Nhân tiện cũng bỏ đói người trong phủ, khi bọn họ đói không chịu nổi, ta sẽ gọi tất cả vào bếp, để bọn họ tận mắt xem ta nướng một chân dê từ sống đến chín, cho mỗi người ăn một đĩa. Có vài người phản ứng không tự nhiên lắm, chiều nay ta đã tra xét một lượt, chuẩn bị ngày mai tới thăm họ. Huynh nếu có hứng thú, ta có thể cho bọn họ vào thư phòng để huynh nhìn xem."

Đến khi Lãnh Nguyệt chải tóc, thay đồ xong, leo lên giường, Cảnh Dực vẫn còn ngồi ngẩn ngơ.

Chiếc giường đó... dù sao cũng từng được coi là cái quan tài...

Lãnh Nguyệt xoay người, quay lưng lại, hé ra nửa bờ vai ngọc, "Huynh nếu không muốn ngủ trên giường, vẫn có thể ngủ dưới giường."

"..."

So với ngủ dưới giường, hắn thà lên giường còn hơn.

Huống chi trên giường là tức phụ mà hắn vừa mới cưới về.

Nàng là người mà hắn đã nhớ nhung bao năm trời chưa dám chạm tới, thế mà sáng hôm qua nàng lại đột nhiên kéo hắn đi bái đường.

Hạnh phúc đến quá đột ngột, nhưng Cảnh Dực vốn không phải người hay nghi ngờ, chỉ cần hiện tại yên ổn, hắn cũng không bận tâm gì quá khứ.

Hiện tại...

Ngoại trừ cái thi thể, mọi thứ đều thật tốt đẹp.

Cảnh Dực thay đồ, leo lên giường, tắt đèn, hạ màn trướng, trong bóng tối ôm nàng vào lòng, thầm thì: "Gọi nàng một tiếng phu nhân, thật tốt..."

Chưa kịp nói hết câu, đầu hắn đã trúng một cái tát.

"Ơ..."

Cảnh Dực còn đang bàng hoàng, trong bóng đêm vang lên giọng nói lạnh nhạt, "Sáng nay thức dậy huynh không thấy toàn thân ê ẩm sao?"

Cảnh Dực ngẩn người, xoa đầu đau nhức, thành thật đáp: "Ừ... đau."

"Đau chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng đau..."

"Cảm giác như xương cốt bị người bẻ gãy rồi ghép lại, đúng không?"

"Hả... đúng..."

"Có thấy eo lưng cũng nhức đến như bị ai bẻ gãy không?"

"Ừ..."

"Biết vì sao không?"

"Hả?"

"Vì ta đã đánh cho huynh một trận ra trò."

"..."

"Nhớ vì sao ta đánh huynh không?"

"Không nhớ..."

Lãnh Nguyệt im lặng hồi lâu, bỗng thở dài trong bóng tối.

"Mẫu thân huynh nói đúng, huynh quả thật là đồ nhớ ăn không nhớ đòn."

"..."
— QUẢNG CÁO —