Trong suốt thời gian đảm nhiệm chức vụ tại Hình Bộ, Lãnh Nguyệt chưa từng gặp trường hợp nào mà nửa đêm lại có cả gia đình của một vị quan to kéo đến bái phỏng. Lại còn mang theo cả trẻ con, trong đó có đứa còn ngây ngô, nói chưa sõi. Một nhà bảy tám người, bỏ qua hai đứa nhỏ, từ già đến trẻ, từng người đều mang vẻ như có oán hận gì đó, rì rầm nói chuyện mà nhìn sơ đã thấy như đến để khiếu nại.
Lãnh Nguyệt liếc qua, đoán rằng thiếu phụ trẻ tầm tuổi nàng, đang dựa vào Kinh Triệu Doãn phu nhân khóc đến như lê hoa đái vũ kia hẳn là khổ chủ. Cho nên, nàng tin chắc đây không phải là đến để gặp mình.
"Tư..."
Lãnh Nguyệt vừa dừng chân, còn chưa kịp chắp tay thi lễ, người phụ nữ vừa rồi còn khóc thút thít bỗng như phát điên, buông tay Kinh Triệu Doãn phu nhân, lao thẳng đến nàng.
"Ta phải xé xác cô, đồ không biết xấu hổ!"
Lãnh Nguyệt cau mày, trong tích tắc thiếu phụ suýt tóm được mặt mình, nàng nhẹ nhàng lách người, tránh đi cú cào sắc lẹm đó.
Thiếu phụ vồ hụt, mất đà, loạng choạng ngã nhào. Đến lúc sắp chạm mặt xuống đất, Lãnh Nguyệt vững vàng giơ chân dài ngăn lại, một tay như quấn lấy eo, nhẹ nhàng dựng cô ấy lên.
Sau khi được Lãnh Nguyệt đỡ đứng vững, cả nhà vốn còn xì xào bỗng im bặt, chỉ có hai đứa trẻ sợ hãi khóc òa.
"Ta không phải Cảnh tứ công tử, ta còn biết xấu hổ."
Thiếu phụ ngây ra, mặt đầy vẻ không tin. Lãnh Nguyệt trong lòng có chút bực bội, thầm nghĩ lần sau không bao giờ mặc nam trang nữa.
"Tư Mã đại nhân. "
Lãnh Nguyệt khách khí chắp tay với Kinh Triệu Doãn còn đang chưa hiểu chuyện gì.
"Cảnh Dực tối nay uống hơi quá chén, không thể nói tiếng người, có gì ngài cứ nói với ta."
Kinh Triệu Doãn còn chưa kịp đáp, thiếu phụ mặt hoa còn đẫm lệ chợt nhớ ra mục đích của mình, giương ngón tay chỉ vào mũi Lãnh Nguyệt, mắt trợn lên giận dữ:
"Ta chính là muốn gặp cô! Đồ mặt dày không biết xấu hổ... Trả chồng lại cho ta!"
Thiếu phụ thân hình nhỏ xinh, đứng chưa tới vai Lãnh Nguyệt, không cần ngẩng đầu cũng có thể nhìn rõ đỉnh đầu cô ta. Lãnh Nguyệt bình tĩnh nhìn sang những người còn lại trong phòng.
Ngoài Kinh Triệu Doãn và phu nhân, còn có hai cặp nam nữ trung niên, khi nàng mới vào phòng, bốn người kia còn trừng mắt như đe dọa, nhưng lúc này đã rụt cả vào sau Kinh Triệu Doãn phu nhân, người thì cúi đầu ngó chân, người ngửa đầu ngó trời, chẳng ai dám lên tiếng.
Phu phụ Kinh Triệu Doãn thần sắc cũng có chút khó xử, miệng mím lại, im lặng chẳng nói gì.
Chỉ có hai đứa trẻ níu lấy vạt áo Kinh Triệu Doãn phu nhân, khóc rống đến thê lương như tiếng mưa đêm.
"Ta chỉ có một tướng công, giữ lại tự dùng, không thể nhường cho cô."
Thiếu phụ nghẹn họng, ngón tay run rẩy, nước mắt đầm đìa chưa kịp nói thêm gì, bỗng nghe thấy tiếng Kinh Triệu Doãn hắng giọng, khuôn mặt tròn như bánh trung thu của ông cất lời:
"Lãnh bộ đầu, ba ngày phá án là do chính miệng cô nói?"
Lãnh Nguyệt khẽ nhíu mày.
Ông mà là bánh trung thu, chắc chắn phải là loại năm nhân.
"Đúng vậy, là ta nói."
Kinh Triệu Doãn nheo mắt, trầm giọng bảo:
"Mai là ngày thứ ba. Lãnh bộ đầu tuy là nữ lưu, nhưng không biết có biết giữ lời không?"
Lãnh Nguyệt càng nhíu mày chặt hơn.
Nàng thật ra có thể khách khí đáp rằng vụ án này do An vương phủ giao cho, cam kết ba ngày phá án là với Vương gia, không liên quan gì đến Kinh Triệu Doãn. Nhưng nàng có cảm giác kỳ quặc rằng, cả đám người này đến đây với những mục đích khác nhau.
Thiếu phụ rõ ràng đến để tính sổ với nàng. Còn Kinh Triệu Doãn cùng phu nhân, e là đến để gây khó dễ. Những người còn lại... có vẻ như đơn thuần là tới để làm trò.
Ngoài lý do tiết kiệm được một chuyến xe ngựa để gom đủ một đám người xuất hiện trước mặt nàng, Lãnh Nguyệt thực sự nghĩ không ra lý do nào khác.
Lãnh Nguyệt đang còn do dự, chợt nghe thấy một giọng nói ngà ngà hơi men vang lên.
"Tư Mã đại nhân, ngài cưới cả một thúng, không phải... một bọc... hay là... một sấp... đúng, một sấp thê thiếp mà còn không rõ sao? Chẳng lẽ còn không biết lời nữ nhân có đáng tin hay không?"
Lãnh Nguyệt giật mình quay lại, thấy Cảnh Dực đang lảo đảo đi ra từ phía bình phong ở cửa hông.
Rõ ràng nàng đã nhờ Tề thúc trông chừng hắn...
Thấy hắn bước đi không vững, Lãnh Nguyệt vội tiến đến dìu, còn chưa kịp chạm vào cánh tay hắn thì Cảnh Dực đã lắc người, tránh khỏi tay nàng, lảo đảo đi về phía hai vợ chồng Kinh Triệu Doãn, nặng nề vỗ vai Kinh Triệu Doãn khiến thân hình đầy đặn của ông suýt ngã.
"Tư Mã đại nhân cứ yên tâm... Dẫu tất cả phu nhân của ngài đều nói lời gió thoảng, nhưng túc phụ ta nói lời sẽ giữ lời... Cứ yên tâm!"
Lãnh Nguyệt thoáng thấy lo.
Nàng lo Kinh Triệu Doãn phu nhân vì nghẹn cơn giận mà sẽ bất thình lình tóm lấy hắn.
Kinh Triệu Doãn phải dùng toàn lực mới gỡ tay Cảnh Dực khỏi vai, đẩy hắn loạng choạng mấy bước. Lãnh Nguyệt vội chạy đến toan đỡ, nhưng Cảnh Dực lại nhích người, dựa vào cây cột gần đó đứng vững, không thèm liếc nhìn nàng lấy một lần.
Lãnh Nguyệt chưa kịp chạm tay vào áo hắn.
Nàng thoáng ngẩn ra.
Cảnh Dực đang... giận nàng?
Là vì câu "không biết xấu hổ," hay câu "không nói tiếng người," hoặc là câu "giữ lại tự dùng"...
Bất kể là câu nào, thường ngày hắn chỉ sẽ cười cợt bỏ qua, nhưng vừa uống rượu xong, chẳng ai biết hắn nghĩ gì.
Chuyện gây sự lúc say rồi thành án mạng, chẳng phải xưa nay không thiếu.
Khi tâm trí nàng còn vướng trên người Cảnh Dực, Kinh Triệu Doãn đã chỉnh lại nếp gấp trên quan phục, khuôn mặt nghiêm nghị chậm rãi nói.
"Cảnh đại nhân... Vì nể mặt An Vương gia và Cảnh thái phó, bổn quan cũng rất muốn tin lời của Lãnh bộ đầu. Nhưng giờ đây hung thủ lộng hành đến trước biệt phủ ta, cô bảo ta làm sao tin được?"
Cảnh Dực như chưa nghe ra ý trong lời, khuôn mặt hơi đỏ, mơ màng thốt:
"Há... Hả?"
Lãnh Nguyệt đã hiểu.
Hiểu ra trong một khoảnh khắc, nàng không nhịn được hỏi:
"Nhi tử của ngài đã chết rồi sao?"
Hai đôi nam nữ còn đang nép sau lưng cặp phu thê Kinh Triệu Doãn nghe xong đều đồng loạt biến sắc, mặt tối sầm như bánh trung thu mà Cảnh lão phu nhân rang cháy.
Kinh Triệu Doãn chưa kịp mở miệng, thiếu phụ kia bỗng như sực tỉnh, ngồi bệt xuống đất, khóc nức nở.
"Ta khổ sở vì tướng công... Đều là tại đồ không biết xấu hổ như cô! Nếu không phải vì cô cướp vụ án, để lão gia nhà ta đi điều ta, thì tướng công nhà ta đã đâu chịu tội thế này! Trả lại tướng công cho ta!"
Lãnh Nguyệt nhíu mày.
Nghe giọng nữ nhân này tru tréo từ lúc ở ngoài cửa đến giờ đã mệt, hóa ra câu này mới là trọng điểm.
Nàng là hạ nhân của Kinh Triệu Doãn, người chết chính là chồng cô ta.
Lãnh Nguyệt ngước nhìn sắc trời.
Canh ba đã qua rồi.
Lúc này... hơi sớm thì phải.
Còn đang mông lung nghĩ ngợi, nàng thấy Cảnh Dực như bóng quỷ, thoáng cái đã lướt đến trước mặt thiếu phụ, bước tới nhanh nhẹn nhưng vì lỡ chân nên hơi loạng choạng, khiến nàng suýt bật dậy.
Cảnh Dực đứng trước thiếu phụ khóc thút thít, tay khoanh trước ngực, nhíu mày nhìn cô ta một lúc lâu, đến khi cô ta không khóc nổi nữa, hắn mới bật cười:
"Hóa ra là cô muốn làm tức phụ ta mất mặt à... Thế nào, làm không xong giờ lại thành thế này, mặt cô có nóng không?"
Lãnh Nguyệt nhất thời dở khóc dở cười.
Thiếu phụ dù đang nghẹn ngào, nhưng đã bị hắn dọa cho câm bặt, chỉ còn khóc thút thít.
"Đừng khóc nữa..." Cảnh Dực cười tràn trề hơi rượu, rồi ngồi xuống, ngón tay chỉ về phía mấy người núp sau lưng Kinh Triệu Doãn.
"Khóc nữa, tình lang của cô thương tâm đấy..."
Lãnh Nguyệt sững sờ.
Tình lang...?
Tiếng khóc của thiếu phụ im bặt, đôi mắt ướt át trợn tròn nhìn người đàn ông tuấn tú nhưng say xỉn trước mặt như gặp quỷ.
Lát sau, nghe tiếng hai nữ nhân phía sau đồng loạt gào lên, vừa hét vừa đấm đá nam nhân bên cạnh. Tiếng hét nối nhau không dứt, Lãnh Nguyệt rốt cuộc cũng nghe ra ý của mấy câu đầu. Thì ra hai nữ nhân kia giờ mới vỡ lẽ tại sao chồng mình lại đột nhiên hăng hái đi giúp hạ nhân.
"Đủ rồi! Đừng làm loạn nữa!"
Cuối cùng vẫn là Cảnh Dực lớn tiếng ngăn lại được trận hỗn chiến vốn chẳng biết bao giờ mới dứt.
"Nhìn xem, mọi người nhìn xem..."
Cảnh Dực đưa tay chỉ Kinh Triệu Doãn phu nhân, đầy vẻ kính ngưỡng.
"Nhìn Tư Mã phu nhân, như thế mới là tu dưỡng, như thế mới là tiểu thư khuê các... Các người cùng một nhà, cùng ăn cơm, cùng dùng son phấn, tướng công cũng đều chung tình với nha hoàn trong nhà. Vậy sao lại khác biệt lớn thế?"
Kinh Triệu Doãn phu nhân còn chưa kịp định thần, sắc mặt Kinh Triệu Doãn đã biến cứng ngắc, giọng trầm bảo.
"Cảnh đại nhân say rượu nói nhảm, bổn quan không so đo... Đây là nha hoang Thanh Hoà, là chính thê của tam quản gia Đỗ Trung trong phủ của ta. Đỗ Trung vì tệ phủ tận trung nhiều năm, hôm nay ngay Trung Thu lại chết phơi thây trước cửa phủ. Không lẽ bổn quan không thể đến kêu oan cho hắn sao?"
Kinh Triệu Doãn chưa nói hết, Cảnh Dực đã gật gù.
"Đúng đúng..."
Hắn quay sang thiếu phụ, quỳ xếp bằng xuống đất, chống khuỷu tay lên gối, chống cằm, nhìn chăm chăm thiếu phụ trước mặt.
"Nói đi, ta nghe xem nào..."
Thiếu phụ há mồm mấy lần, nhưng chẳng thể nào thốt ra được chữ "oan" đã đến miệng.
"Ta... ta..."
Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, bật dậy, chạy về phía Kinh Triệu Doãn, nắm lấy tay ông mà khóc.
"Ta không kêu oan! Lão gia, ta không kêu oan... Hắn đã chết rồi, cứ để hắn chết đi! Ngài cũng bảo hắn chết là đáng đời. Ta không sợ Di thái thái, ta cũng không cần sinh con cho hai vị thiếu gia, ta không kêu oan nữa..."
Gia đình Kinh Triệu Doãn thoáng ngập ngừng.
"Cô ăn nói hàm hồ!"
Kinh Triệu Doãn gỡ tay thiếu phụ ra, mặt đanh lại.
"Tóm lại, ác tặc dám nhởn nhơ trước cửa phủ ta. Nếu trước giờ Tý đêm mai lãnh bộ đầu không bắt được hắn, đừng trách bổn quan dâng sớ thỉnh Lãnh bộ đầu từ chức, về nhà giúp phu quân nuôi dạy nhi tử.
Nhìn bóng dáng cả nhà họ Kinh Triệu rời đi, Lãnh Nguyệt không hề thấy phẫn nộ.
Kẻ đáng giận, đôi khi cũng thật đáng thương.
Lãnh Nguyệt âm thầm thở dài, nhẹ nhàng đến ngồi cạnh Cảnh Dực vẫn đang ngồi xếp bằng trên đất, nửa quỳ xuống, đưa tay đỡ lấy vai hắn.