Đánh Cắp Tình Nhân

Chương 3: Lý do trói buộc



" Nực cười thật, tôi cũng chỉ là kẻ thế thân người tình đã chết của anh. Hà cớ gì phải trói buộc dày vò tôi đến vậy? "

Hắn ta nổi máu điên loạn bóp chặt cổ cô dùng sức nạt nộ cô câm miệng. Ánh mắt sắc lạnh như một lời cảnh báo cô nên ngoan ngoãn biết điều.

Thiên Kha Nguyệt vùng vẫy không muốn cứ vậy mà chết dưới tay của kẻ cặn bã. Nhìn cô đau đớn khó chịu hắn vẫn ra sức gằn giọng nhắc lại quy tắc cho cô nhớ.

" Cái mạng mèo này của cô có chết cũng là do tôi quyết định! Một lần bước ra khỏi lòng bàn tay tôi là một đôi chân của cô bị đánh cho đến phế! "

Hán Lập Thành bỏ mặc cô ngồi yên chết lặng trong bồn tắm xả đầy nước. Dòng nước lạnh buốt chạm vào da thịt khiến cô như bị đóng đá trong cuộc đời của chính mình.

Bị nhốt giam trong một căn nhà lộng lẫy rộng lớn, một bước có 2 tên vệ sĩ canh gác có mọc cánh thiên thần cũng khó lòng thoát khỏi.

Kể lại quá trình gặp được hắn ta vào 6 năm trước.

Ngày mà gia đình cô bị thiệt mạng do vụ hỏa hoạn tại nhà hàng, chẳng ai thoát khỏi đám cháy lớn bốc khói đen xám xịt thoát lên bầu trời cao ngất ngưởng.

Chỉ còn lại mình cô may mắn thoát được lưỡi liềm của tử thần nhờ ơn đợt ốm sốt phải nằm nghỉ ở nhà.

Vừa tỉnh dậy ra khỏi chiếc giường nằm la liệt suốt 2 ngày trời thì nghe tin gia đình cô đã chết hết, ba mẹ, em trai. Họ cứ vậy ra đi mãi mãi.

Đứng chết lặng trước bia mộ của 3 người thân trong gia đình, cô gục ngã tựa đầu vào tảng đá khóc nức lên không thành tiếng. Khoản nợ mà cô phải mang do ba cô để lại, vì muốn cho em trai được vào đại học thành phố với học phí đắt đỏ.

Muốn tước đi sinh mạng của một kẻ vô dụng trên cõi đời, đôi mắt bơ phờ thiếu sức sống muốn chấm dứt cuộc đời vô vị của bản thân thì bất chợt bị gã đàn ông lạ mặt lao đến ôm chặt lấy trong lòng không ngừng gọi tên Vi Mộng Ly.



" Vi Mộng Ly? "

Gã đàn ông khác đứng cạnh đó nhanh chóng kéo hắn ra khỏi người cô, đôi phần kinh ngạc lẫn khiếp sợ. Toàn thân hắn ta khắp nơi đều là máu đỏ tươi tuôn chảy từ trên gương mặt thất thần.

" Hán tổng!! Vi tiểu thư chết rồi, xin ngài đừng làm hại người vô tội!! "

" Buông ra! "

Hắn ta mạnh tay đẩy ngã tên đằng sau ra xa, một mực siết chặt lấy cô khóc lóc bi thảm.

" Vi Mộng Ly, là em đúng không? Em không lỡ rời bỏ tôi phải không? Tốt rồi, chúng ta cùng nhau trở về...! "

Cô cứ vậy bị hắn kéo đi trong sự hoang mang, nhận thức được thì đã ngồi trên xe ngay cạnh hắn ta rồi.

Người đàn ông cao lớn nằm yên ngoan ngoãn như một đứa trẻ tựa đầu vào vai cô trong dàn nước mắt chưa kịp khô.

Thiên Kha Nguyệt thở dài trước sự nài nỉ của tên vệ sĩ bên cạnh. Cho đến khi về đến nơi, cô liền mở rộng cánh cửa bước xuống xe toan bỏ đi thì bị bàn tay to lớn phía sau kéo lại.

" Em lại muốn bỏ rơi tôi sao...Vi Mộng Ly, đừng đi... "

Mùi rượu nặng nồng nặc bốc lên từ con sâu rượu không ngừng nhận lầm cô là người phụ nữ khác.

Mất hết kiên nhẫn, không chịu đựng được thêm nữa cô mới vùng vằng nhất quyết rời đi.

" Buông ra! Tôi không phải Vi Mộng Ly gì đấy của anh đâu. "



Hắn nhíu mày không chịu liền vác cô lên người mình bước lớn vào tòa nhà sang trọng. Căn biệt thự rộng lớn khiến cô choáng ngợp vẫn không ngừng gào thét vùng vẫy muốn được đặt lại xuống mặt đất.

Điều chẳng ngờ là hắn chỉ ôm cô vào lòng suốt một đêm chỉ để giải tỏa nỗi nhớ. Vốn nghĩ giúp hắn lần này chờ đến sáng là có thể về nhà nhưng chính nhờ gương mặt giống hệt với người tình đã mất của hắn mà cô bị ép kí vào bản hợp đồng bán thân.

Vì số nợ cô gánh vác không nhỏ, áp lực công việc phía ngoài kia cũng khiến cô mệt mỏi. Lúc đầu chỉ thỏa thuận là người thế thân bên cạnh hắn, nghe tiếng hắn gọi ngay tức khắc phải tới.

Càng bên cạnh hắn lâu dần thì thú tính hắn bộc phát càng trở lên thô bạo, dần dần tìm thời cơ động tay động chân cưỡng ép làm nhục cô trên giường.

" Tôi không làm nữa! Là anh đã phá vỡ quy tắc của hợp đồng! "

" Thiên Kha Nguyệt, một con đ.i.ế.m bán thân như cô lấy tư cách gì để diễn vẻ mặt vô tội đấy với tôi? "

Chưa bao giờ cô ghét bỏ cái gương mặt trời sinh này của mình đến vậy, đôi lúc lại muốn cầm lấy con dao sắc nhọn rạch nát gương mặt giống với người tình của hắn.

Từ sau khi mất đi sự trong trắng, cô dần trở thành bạn giường để hắn giải tỏa mỗi khi tâm trạng không vui.

Chịu đựng nỗi uất ức nhục nhã, đã có biết bao lần nung nấu ý định bỏ trốn khỏi con quái vật khát tình nhung nhớ người yêu đến phát điên.

Nhân cơ hội hắn không vui lại tìm đến cô, miệng ngậm chặt viên kẹo thuốc mê chủ động tiến đến đá lưỡi với hắn thành công truyền viên kẹo vào miệng của kẻ lên cơn hứng tình.

Sau khi hắn ngất lịm đi do tác dụng của thuốc, cô ngay lập tức trói chặt tay chân hắn trên giường vội vã bỏ trốn biệt tích.

Sự tự do sau 1 năm bị giam cầm và dày vò, Thiên Kha Nguyệt bỏ trốn tại một thành phố mới cách xa hắn ta.