Sợ bị lộ kế hoạch mất bao công sức mới dàn dựng được, tay nhanh chóng nhét gọn vào bên trong chiếc váy giấu nhẹm đi. Cho đến khi hắn lật mở chăn lên bị cô giữ chặt lại không chịu buông.
" Cô là người khơi mào trước, sao giờ lại tỏ vẻ sợ hãi thế kia? "
" Lập Thành, tôi trong người giờ không khỏe không muốn mệt sức, để khi khác đi. "
Hắn nhắm mắt cho qua buông tay rời khỏi tấm chăn. Miệng cười khẩy dùng ánh mắt thích thú nhìn về phía người nằm trên giường.
Thái độ hiện tại của Thiên Kha Nguyệt càng chắc chắn điện thoại hắn đang trong tay cô, hắn không những không tiếp tục dò xét mà còn hôn lên trán chúc cô ngủ ngon.
Tắt điện rời khỏi phòng, cánh cửa khép kín lại trở về phòng của mình. Quản gia Tề theo sau bước chân điềm đạm ấy thắc mắc không thể không thốt lên lời.
" Thiếu gia, ngài biết rõ Thiên tiểu thư đang giữ điện thoại mà không lo lắng sao? "
Hán Lập Thành mặt lạnh tanh thản nhiên đáp trả với giọng điệu bình tĩnh.
" Cô ta tốn công tính kế với tôi chỉ để lấy được cái điện thoại, tôi muốn xem xem cô ta có thể giở trò gì. "
Thiên Kha Nguyệt còn ở bên trong phòng mò mẫm hết tập tin này đến tập tin khác, đống tin nhắn của Hán Lập Thành với cô thư kí Uông Nhĩ Đình cũng chỉ bàn về công việc.
Nó ngắn gọn đến nỗi mỗi ngày chỉ vỏn vẹn nhắn qua lại 2 dòng.
Không lấy được thông tin gì có ích, cô tức giận ném điện thoại bay qua cửa sổ. Nếu hắn ta có thấy cũng chẳng mảy may quan tâm cô có đụng đến hay không.
Tiếng điện thoại vừa rơi xuống thì lại nghe hòa lẫn giọng la lên như vừa bị đáp trúng, cô vốn nghĩ mình lỡ tay ném vào đầu của một trong số vệ sĩ nên mới tức tốc ngó xuống kiểm tra.
Nào ngờ vừa đưa mặt ra khung cửa sổ đã bị dọa cho hết hồn.
" Lưu Ngô Dương!!!??? "
" Suỵt!! "
< Chú thích: Chi tiết xem lại chương 15. >
Sợ bị phát hiện do cô thét lên trong hoảng hốt, anh liền ra hiệu yên lặng để trèo qua cửa sổ trót lọt.
Nhìn thấy anh, cô nhíu mày nghi ngờ. Làm sao Lưu Ngô Dương có thể biết cô đang ở đây mà tới. Nếu bị phát hiện chắc chắn Hán Lập Thành sẽ nổi cơn điên lên mà hành cả hai người.
Hơn hết, xung quanh nhà có rất nhiều vệ sĩ chỉ cần có gương mặt lạ xuất hiện lập tức sẽ bị đem tới trước mặt Hán Lập Thành để xử lý.
Nhìn kĩ lại bộ đồ anh đang mặc trên mình chính là đang cải trang thành vệ sĩ của căn biệt thự.
" Sao cậu lại đến đây? "
" Thiên Kha Nguyệt, chúng ta rời khỏi đây đi. Cậu không thể bị nhốt ở đây cả đời được! "
Lời đề nghị đột ngột từ Lưu Ngô Dương vừa cất lên cô ngay lập tức lắc đầu. Nhìn thấy cô từ chối anh khó hiểu nắm lấy tay cô hỏi rõ nguyên do.
Đầu anh sưng một cục vì trúng cú ném bất diệt của cô, đỏ u ngay trán khiến cô day dứt.
" Cậu liều mình quá vậy? Sao cậu biết tôi bị nhốt ở đây mà tới? Mà không quan trọng, bây giờ cậu mau về đi, đừng để hắn ta phát hiện! "
Không muốn người bạn học của mình bị cuốn vào chuyện không đáng, huống hồ Hán Lập Thành điên cuồng đến vậy nếu bắt được cảnh này chắc chắn sẽ rất khó sống.
Thái độ sợ hãi lo lắng của Thiên Kha Nguyệt khiến Lưu Ngô Dương càng không nỡ để cô ở lại đối chọi một mình.
Trong đầu chẳng còn cách nào khác để đuổi anh mau chóng quay về, chợt dấy lên luồng suy nghĩ phũ phàng. Cô quyết tâm tuyệt tình với người đàn ông còn si mê cô đến giờ phút này.
" Dù cậu có cứu tôi ra ngoài cũng không thay đổi được điều gì đâu, người tôi yêu là Hán Lập Thành không phải cậu. Đừng quấy rầy tôi nữa, mau về đi. "