Vừa kịp lúc An Chi Hạ đem tô cháo bị vét sạch ngang qua bị hắn nhìn thấy, miệng hùng hổ cho gọi cô vào hỏi chuyện.
" Nữ hầu lập dị kia ốm nặng không? "
Cô run rẩy cúi thấp người xuống lắp bắp đáp dạ có, liếc nhìn xuống tô cháo nhẵn sạch hắn cau có khó chịu.
" Gọi cô ta lên đây gặp tôi, không bước lên nổi thì chờ ngày bị đuổi cổ ra khỏi Hán gia đi. "
Bạch Chu Việt ngơ ngác trước sự việc vừa diễn ra, tại biệt phủ rộng lớn của Hán Lập Thành ai mà dám khiến cho hắn dễ nổi cơn thịnh nộ chỉ vì dăm ba cái ốm vặt vãnh.
Còn đặt cả biệt danh lập dị thì có lẽ nữ hầu này chọc tức hắn ta không ít.
An Chi Hạ co ro muốn nói đỡ cho Thiên Kha Nguyệt bị hắn đáp ly cà phê xuống ngay cạnh chân vỡ tan trên mặt sàn. Quá sợ hãi vội chạy đi mất, cô còn chẳng kịp thốt lên lời đã bị Hán Lập Thành dọa sợ.
Nghĩ đến người có thể làm cho bạn thân mình nổi cơn thịnh, e là tính cách của nữ hầu lập dị kia không thuộc dạng ngoan ngoãn dễ bảo.
Chưa đầy 5 phút, cánh cửa đã vụt mở lộ ra gương mặt xanh xao gầy gò đi trông thấy.
Thiên Kha Nguyệt vừa bước vào với bộ đồng phục của nữ giúp việc, Bạch Chu Việt há hốc mồm kinh ngạc chạy nhanh ra phía cô dụi mắt mấy lần để nhìn cho rõ.
" Cái này là sao vậy!? Cô với Lập Thành đang chơi trò cosplay đó à? "
Bộ dạng ốm yếu của người phụ nữ trước mắt hoàn toàn là do sức khỏe đang bị tụt giảm, đến cái mức bờ môi tái nhợt không còn chút sắc thái nào của sự sống.
Như một người sắp chết phải dùng toàn bộ sinh lực cuối cùng để bước chân lên tới tận thư phòng.
Lời nói khó hiểu của gã tóc trắng lạ mặt, cô chẳng buồn để tâm đến, điều quan trọng nhất bây giờ là nghe ngóng xem hắn ta cho gọi cô lên tận đây là muốn làm gì.
Vừa nhìn thấy cô hắn đã gác cặp chân dài thon thả lên bàn làm việc, ánh mắt lạnh lẽo yêu cầu cô dùng chính bàn tay của mình dọn dẹp đống đổ vỡ từ ly cà phê.
Ra là muốn dày vò cô đến cùng, gương mặt thất thần nhìn vào những mảnh vỡ vương vãi khắp mặt sàn.
Hán Lập Thành hắn ta là muốn thị uy cho đám người hầu còn lại thấy, bất kì kẻ nào mang thái độ chống đối khiến hắn ta không vừa lòng thì đừng hòng sống yên ổn.
Nhân cơ hội để dạy dỗ cho cô hiểu, thân là một nữ hầu thấp kém không có quyền vượt trội hơn chủ nhân.
Ngón tay vừa chạm vào mảnh vỡ đã bị bàn tay to lớn phía sau ngăn lại.
" Cô làm gì vậy!? "
Bạch Chu Việt không hiểu nổi tại sao Hán Lập Thành lại đột nhiên thay đổi thái độ với người phụ nữ hắn vốn luôn nâng niu này, giờ lại trở thành kẻ thấp kém không ai để vào mắt.
" Hán Lập Thành, đột nhiên lại sai bảo Thiên Kha Nguyệt làm mấy việc này, cô ấy còn đang ốm đấy? "
Hắn ta không những không để mấy lời nói của bạn mình vào tai mà giọng nói càng trở nên vô lý gay gắt.
" Thì sao? Bạch Chu Việt cậu có tình ý với loại phụ nữ như cô ta à? "
Mất trí nhớ đương nhiên là đến cả bạn thân mình hắn cũng chẳng nhớ nổi, quản gia Tề là người nhắc lại cho hắn nhớ, còn đặc biệt liệt kê những danh phận khác quan trọng bên cạnh Hán Lập Thành.
Hắn bị quản gia Tề thao túng che mờ đi lý lẽ, việc bản thân mất trí nhớ chỉ được tường thuật lại là do vô ý ngã đập đầu vào tảng đá lớn.