Điện thoại cô cầm trên tay, bỏ lỡ biết bao cuộc gọi của Lưu Ngô Dương. Anh sốt sắng sợ cô sẽ gặp chuyện chẳng lành, mấy ngày trước cô còn bình thản nhắn anh câu yên tâm.
Bây giờ cả người chẳng có chút sinh lực nào, lại nghĩ đến bản thân sống thừa thãi đến vậy chỉ để mua vui cho kẻ khác. Cô chẳng buồn động đến điện thoại.
" Xin lỗi. "
Ngước mắt lên là người đàn ông cao lớn trưởng thành, gương mặt đó vẫn chẳng thay đổi nhưng ánh mắt lại cảm nhận được sự sâu xa đến lạ.
Hắn muốn nói chuyện riêng với cô, Ly Mộc Quyên thở dài bước rộng, đi ra khỏi cửa rồi vẫn cất giọng nhắc nhở anh cư xử cho đàng hoàng.
" Tôi lo sợ em sẽ bỏ chạy, sợ nếu tôi không giam giữ em ở đây em sẽ lại bỏ rơi tôi, em không thể yêu tôi được sao? Tôi chỉ còn mình em mà thôi…Thiên Kha Nguyệt, tôi xin lỗi em… "
Lời giãi bày của hắn khiến cô không thích ứng được, từ bao giờ mà trái tim hắn lại rộn lên tên cô đến mức nóng rực lên không thể từ bỏ.
" Tôi sẽ không làm mấy chuyện em ghét nữa, đừng rời khỏi tôi được không? "
Đây có phải là Hán Lập Thành không vậy, người đàn ông cứng rắn này đang cúi người trước một người phụ nữ không quyền thế. Hắn bị đánh gục bởi cảm xúc, thứ mà hắn cho là yêu.
" Vậy sao anh lại muốn giết Vi Mộng Ly? "
Không có, hắn không có ý định giết Vi Mộng Ly, dù sao cũng nể tình cô ta đem tới thời gian tốt đẹp khi hắn còn ngây dại. Quần áo rách tả tơi là do hắn dùng cây kéo rạch những đường dứt khoát.
Vết cứa trên khuôn mặt ấy là muốn nhắc cho cô ta nhớ, Thiên Kha Nguyệt chỉ có một trên đời. Dù có dùng cái gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ giống đến nhường nào cũng không được phép tồn tại cùng lúc với bản chính.
Nói cách khác, cái kế mà hắn bày ra đánh bẫy cô chỉ vì muốn chính miệng cô công nhận bản thân sẽ nghe theo hắn.
Phó thác cuộc đời mình cho hắn, hắn mới hài lòng.
Chưa bao giờ thấy hắn yếu đuối như vậy trước mặt ai, lại bị một người khiến mình đau khổ dấy lên cảm xúc thương xót. Cô đúng là điên mất rồi.
" Hán Lập Thành, anh đừng nói nữa tôi hiểu cảm xúc của anh rồi. "
Như một đứa nhóc được người ta dỗ dành, hắn luồn mình vào lòng cô ấm áp ôm chặt.
" Bỏ ra coi!! Nặng chết đi được!!! "
" Tôi sẽ không rời khỏi đây nữa, với một điều kiện. "
" Em nói đi. "
Hít lấy một hơi thật sâu rồi thở dài, cô muốn được ra ngoài kia tản bộ, dù phải ở cạnh tên điên này cũng phải có thời gian được thư thả chứ.
Không khí trong lành tốt hơn là ở trong căn phòng này một mình, cô độc muốn điên lên đi được.
Hắn vui vẻ đồng ý nhưng cô lại không được đi một mình mà phải có hắn bên cạnh, mà thôi cũng được, còn hơn là cứ bị nhốt như chú chim trong lồng chờ ngày giải thoát.
" Em muốn xem phim không? Tôi dẫn em đi nhé!? "
Cô gật đầu nhè nhẹ, hắn cười sung sướng ôm hôn lấy đôi má mềm mại.
Trong lòng vui ca nhảy sáo bước ra khỏi phòng hứng khởi.
" Tên này là con nít đấy à? "
Nhìn thấy bầu không khí ổn thỏa Ly Mộc Quyên cũng yên tâm phần nào. Yêu cầu đầu bếp làm ra mấy món ngon bồi bổ cho cô.
Nói thì là mấy món, nhưng khi cô đặt người xuống bàn ăn thì trải dài đến chật kín cái bàn dài mấy mét. Cô há hốc mồm kinh ngạc, một mình cô sao mà ăn hết cái đống đồ này được cơ chứ. Nhìn thấy thôi đã ngán tận cổ rồi.