Đánh Cắp Tình Nhân

Chương 72: Cãi vã



" Uông Nhĩ Đình! Đợi tôi!!! "

Anh bước nhanh theo nhịp chân cô, trong văn phòng chật hẹp toàn tiếng thét của Bạch Chu Việt. Cô khó chịu ra mặt, đôi chân dừng lại nhanh chóng quay ra nhìn anh.

" Bộ công ty anh không có việc gì hả!??? Đừng có theo tôi nữa! "

" Là cô hiểu lầm tôi trước mà! Tôi và cô chưa có vượt quá giới hạn! "

Đây đâu phải lúc để nói về vấn đề này đâu chứ, nực cười thật anh ta định để cô bị mấy người đồng nghiệp ngay đây săm soi sao.

Còn lạ gì nữa khi dù cô có hoàn thành tốt công việc được giao cô vẫn bị người đời chê ghét, chỉ vì cô được lòng sếp hơn tất thảy mọi người.

" Anh ra ngoài trước đi!! "

Ánh mắt đổ dồn hết lên người cô ngày một nhiều, cô đẩy mạnh người anh ra phía ngoài cửa. Xù lông lên như mèo con gặp phải thứ thù địch. Bực bội yêu cầu anh tránh xa cô ra đều bị anh phớt lờ.

Bước lại vào bàn làm việc, tiếng thì thào bàn tán lại rộ lên, điều mà cô lường trước lại xảy ra thêm một lần nữa như một lẽ thường tình.

Cô mệt mỏi thở dài, tiếng đập tay mạnh mẽ xuống mặt bàn khiến cô giật bắn.

Anh cau có mặt mày liếc nhìn khiến ai nấy cũng phải cúi gằm mặt xuống, mối quan hệ tốt đẹp giữa anh và Hán Lập Thành ai mà không biết.

Chẳng ai dại dột mà chọc tức người bạn thân nối khố của sếp mình cả, Bạch Chu Việt thản nhiên ngả người đứng dựa vào bàn làm việc của cô.

" Còn ai dám mở miệng bàn tán lung tung đến chuyện của Uông Nhĩ Đình thì biến về nhà cho bớt rảnh rỗi. "

Cô không dám ngước đầu lên nhìn ai nổi nữa, cứ đà này sẽ bị đồn thổi rằng mình cặp kè với Bạch Chu Việt để có chỗ đứng trong công ty mất.

Anh ta vẫn cười tươi nhìn cô, người đàn ông này muốn làm gì trong cái căn phòng còn một đống người đang tập trung làm việc cật lực vậy.

Điên mất thôi, cô ngồi mãi cho đến giờ nghỉ trưa. Vừa đứng bật dậy đã kéo theo anh ra chỗ góc khuất trách móc không thôi.

Không lời nào là không chê trách anh không biết điểm dừng, mười câu như một muốn anh biến ra khỏi cuộc sống rối rắm của cô.

" Tôi đã nói là có làm hay chưa tôi cũng không muốn quan tâm mà! Sao anh lì quá vậy!?? "

" Nhưng tôi có để tâm! "

Tiếng hét lên thật lớn của anh khiến cô giật mình, ngưng lại nhìn anh rồi lại quay đi chỗ khác.

Biết thân biết phận, biết rõ vị trí của mình ở đâu. Một người sinh ra đã ngậm thìa vàng như anh làm sao mà hiểu được, cái cảm giác bị người đời coi thường và mỉa mai.

Cái ánh mắt ấy đáng sợ đến nỗi cô muốn kinh hãi mà bỏ chạy, nhưng cô vẫn luôn chịu đựng, vì mẹ của cô, vì người mà cô yêu thương vẫn đang nằm trong căn nhà cũ kĩ.

Cô muốn đổi đời nhưng không phải là dùng cơ thể đổi lấy tiền, không phải dùng sự đáng thương này để mua lấy sự thương hại của giới thương lưu để thu nạp cô làm món đồ chơi mua vui.

" Quên đi, coi như chưa xảy ra chuyện gì cả. Bạch tổng, phiền anh tránh đường. "

" Không có gì xảy ra là cô có thể dễ dàng ngó lơ tôi vậy sao? "

" Tôi nói anh tránh đường! "

" Không muốn! "

Hai người cãi vã qua lại cho đến khi chuông điện thoại anh reo lên khiến anh phân tâm. Cô nhân thời cơ chạy biến đi mất, anh mất kiên nhẫn rút điện thoại ra nhìn vào tên người gọi.

Là trợ lý của anh muốn gọi anh về lại công ty đây mà, dạo này lơ đãng công việc vì một người phụ nữ khiến trợ lý bên đó khổ không ít.