Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 64



Khi xe ngựa đến thôn Lạc Hạp sắc trời đã rất trễ, Hạ Hoành Chí xuống xe ngựa trước gọi cổng.

Đại Hắc Nhị Hắc thấy không phải là người mà chúng nó quen thuộc nên sủa ầm ĩ.

Dương thị vừa mới lên giường lò ngủ, nghe được bên ngoài có người gọi, lại nghe thấy Đại Hắc Nhị Hắc sủa, trong lòng đoán là ai đó có chuyện tìm bà.

Nhưng người quen thì Đại Hắc Nhị Hắc sẽ không sủa dữ dội như vậy.

Dương thị khoác áo đi ra khỏi phòng, đến cổng thì nghe thấy thanh âm của đứa cháu trai lớn của bà.

“Là Hoành Chí?”

Hạ Hoành Chí ở ngoài cửa viện đáp lời: “Bà nội, là con, con cùng cha mẹ trở lại.”

Dương thị kích động vội vàng tiến lên mở cổng, bên ngoài không có ánh đèn, chỉ có bên cạnh xe ngựa vắt ngang một cái đèn ‘Khí Phong’ tản ra ánh sáng vàng vàng. Chu thị nghe thấy thanh âm Dương thị thì bước xuống xe ngựa, sau khi xuống thì ôm cả nữ nhi Hạ Lan Cúc xuống.

Vừa nhìn thấy mẹ chồng Dương thị, nước mắt Chu thị chảy ra.

“Mẹ —— “

Trong khoảng thời gian này Chu thị chống đỡ rất vất vả, tướng công vào ngục tù, nàng ở bên ngoài sầu lo đến bạc cả tóc. Trước mặt các con thì không dám biểu lộ tinh thần yếu ớt, sợ trong lòng bọn nhỏ càng thêm khủng hoảng. Đoạn đường này thấp thỏm trở về nhà, vừa nhìn thấy mẹ chồng trước giờ luôn đối xử tốt với nàng thì không nhịn nổi nữa.

Dương thị nhanh chóng tiến lên ôm con dâu: “Làm sao? Làm sao lại khóc? Đại Thành đâu?”

Chu thị khóc nấc thêm hai tiếng mới dừng lại vì sợ dọa đến Dương thị. Quay người xốc mành xe ngựa lên, đi lên đỡ Hạ Đại Thành xuống dưới, cũng bảo phu xe giúp một tay.

Hạ Đại Thành bị thương nghiêm trọng ở mông và lưng, hai người mất sức chín trâu hai hổ mới đỡ được Hạ Đại Thành từ trên xe chuyển xuống dưới.

Cho dù như thế thì Hạ Đại Thành vẫn đau đến mức liên tục nhăn mặt lại.

“Ai nha, con của ta!” Dương thị vừa nhìn thấy tình hình này thì biết là không ổn rồi, cũng cố không hơn khóc, vội vàng đi lên giúp nâng Hạ Đại Thành vào trong phòng. Hạ Hoành Chí và Hạ Lan Cúc lên xe ngựa chuyển đồ đạc nhà mình xuống mang vào nhà.

Xa phu thấy người đã được đưa tới nơi thì cáo từ rồi đánh xe ngựa đi.

Vào trong phòng, Dương thị an trí Hạ Đại Thành trên kháng nhà chính, cái giường lò này là ngày thường bà ngủ nên đã được đốt rất ấm áp. Lại hỏi hai đứa cháu đã ăn cơm chưa, không kịp quan tâm tới thương thế của con trai, vội vàng khoác quần áo đi phòng bếp nấu cơm.

Dương thị nấu một nồi mì lớn, thậm chí còn thực xa xỉ cho mấy quả trứng gà vào mì, để cho con dâu và hai đứa cháu ăn.

Dương thị ánh mắt rất tinh, tuy chưa hỏi và bọn nhỏ cũng chưa nói, nhưng nhìn thấy bộ dạng của con dâu và hai đứa cháu nội là bà biết đã bị chịu khổ rồi.

Mì sợi nóng hầm hập được bưng lên, mì sợi vàng vàng, hành thái màu xanh bóng, trên vắt mì còn nằm quả trứng chần nước sôi.

Chu thị và bọn nhỏ đã sớm đói bụng, buổi trưa khởi hành, ngay cả bữa cơm trưa cũng không có dư bạc mà ăn. Thuê xe ngựa vốn đắt đỏ, hơn nữa bọn họ còn phải đi đường ban đêm nên giá cả cao hơn. Trả tiền xe xong, tiền dư của Chu thị chỉ đủ mua được một thang thuốc trị thương cho Hạ Đại Thành.

Chu thị bưng một chén mì sợi muốn đi đút cho Hạ Đại Thành trước, Dương thị cầm chén bảo nàng tự ăn để bà đút cho con trai cho.

Hai người Chu thị và Hạ Hoành Chí ăn rất thơm, chỉ có Hạ Lan Cúc cảm thấy mì này ăn không ngon, nó hơi cứng ở cổ họng.

Quả thật rát cổ họng, thôn dân thôn Lạc Hạp chủ yếu là ăn thô lương, lương thực tinh rất tiếc ăn toàn dùng để bán lấy tiền thôi. Tuy Dương thị có đứa con trai kiếm được tiền, nhưng Dương thị trời sinh tính tiết kiệm, chính mình ăn cơm toàn dùng lương thực tinh trộn lẫn lương thực thô. Lần này Dương thị làm mì sợi còn cho chút bột mì vào, nhưng dù sao đó cũng là bột mì pha tạp, làm sao có thể bằng bột mì chính tông được.

Cả nhà Hạ Đại Thành ở trong huyện toàn ăn lương thực tinh, làm sao sẽ ăn được quen thô lương chứ? Hàng năm Hạ Đại Thành mang theo vợ, con trai con gái lúc trở về nhà, Hạ Lan Cúc đều cảm thấy ăn mì khô cổ họng không ngon.

Nhưng ăn không ngon cũng phải ăn, mặc dù Hạ Lan Cúc mới 10 tuổi, nhưng cũng biết tình huống trong nhà mình không còn được như trước nữa, cả nhà bọn họ có lẽ không về huyện được nữa, mà là phải ngốc ở nông thôn, trở thành nông thôn chân đất như mấy người bạn trong huyện nói.

Suy nghĩ một chút, cô gái nhỏ mới 10 tuổi này liền chảy nước mắt xuống. Sợ bị cha mẹ mình phát hiện, chỉ dám rơi lệ không dám lên tiếng.

Hạ Hoành Chí ngồi đối diện muội muội ăn mì, nhìn thấy muội muội khóc, đưa tay sờ sờ đầu nó. Trong lòng âm thầm quyết định, sau này hắn nhất định phải chăm chỉ đọc sách, sau đó sẽ mang cả nhà trở lại trong huyện.

Một đứa nhỏ mười ba mười bốn tuổi cho dù có ổn trọng thì ý nghĩ vẫn đơn giản. Nông dân không có bối cảnh muốn xuất đầu, con đường duy nhất chính là đi khoa cử. Nhưng con đường khoa cử nào có dễ dàng như vậy đâu, cho nên về sau con đường mà Hạ Hoành Chí tiểu bằng hữu đi còn rất dài.

Bên kia, Dương thị đút cho Hạ Đại Thành ăn mì, nhìn con trai ăn từng miếng một, nước mắt bà lại chảy ra.

“Đại Thành, con của ta, con đây là gặp phải tai ương gì.”

Hạ Đại Thành cười, chỉ là tươi cười trên khuôn mặt gầy gò tiều tụy có vẻ hết sức khó coi.

“Mẹ, con không sao. Lát nữa ăn xong con sẽ nói tỉ mỉ cho người biết.”

Kỳ thật Hạ Đại Thành hiện tại không biết nên nói với mẹ mình thế nào, hắn không biết nói thế nào để mẹ hắn không tức giận. Hắn biết mẹ hắn sẽ không nghĩ như vậy, nhưng chung quy hắn ở trong quang cảnh đã lâu, giờ lại thành thế này nên có chút quẫn bách.

Dương thị lau nước mắt không nói gì thêm, từ từ đút mì cho con.

Đến khi mọi người ăn xong, Dương thị an trí hai đứa nhỏ về phòng, sau đó mới lại quay lại ngồi xuống giường lò, chờ Hạ Đại Thành nói hết ra mọi chuyện.

Hạ Đại Thành thấy Dương thị làm thế này thì biết không thể giấu được nữa, quả thật cũng không giấu được, đành phải nói cặn kẽ cho Dương thị nghe.

Dương thị vừa nghe vừa mắng kẻ chủ sự ác độc kia. Nhưng trong lòng Dương thị cũng biết rõ việc này chỉ có thể mắng cho hết giận vậy thôi, báo thù thì không cần suy nghĩ. Cả nhà bọn họ đều là chân đất, một đầu ngón tay của người ta cũng có thể ấn chết cả nhà bọn họ.

Sau khi nghe xong, Dương thị an ủi tinh thần Hạ Đại Thành mấy câu, rồi dọn nhà chính để vợ chồng Hạ Đại Thành đi ngủ.

Nhà của Dương thị là ba gian đại nhà ngói, bình thường Dương thị ở trong nhà chính, Đông gian là gian phòng hai vợ chồng Hạ Đại Thành ở, Tây gian là phòng của Hạ Hoành Chí, Hạ Lan Cúc trước đây còn nhỏ thì ở cùng bà nội. Hôm nay cả nhà Hạ Đại Thành về vội vàng, hai giường lò của nhà Dương thị đều chưa đốt, liền để hai vợ chồng Hạ Đại Thành ở trong nhà chính, ở đó có giường lò mới được đốt ấm, Hạ Hoành Chí ngủ Tây gian, Dương thị thì mang theo Hạ Lan Cúc đi ngủ ở Đông gian.

Đêm đã rất khuya, nhưng mấy người trong nhà Dương thị không ai ngủ được.

********

Hạ Đại Thành vốn cho là cả nhà mình trơn bóng mà về sẽ làm cho mẹ thêm gánh nặng, ngày sau này sẽ không dễ chịu.

Ai ngờ Dương thị lại nói cho hắn biết, bảo hắn không cần lo lắng cứ dưỡng thương cho tốt, tiền bạc chỗ bà còn đủ dùng.

Hạ Đại Thành không tin, mẹ có tiền hay không hắn còn không biết sao, hàng năm phụng dưỡng là hắn cho, cho dù bà tích cóp lại thì cũng không đủ cho cả đám người này sống được mấy ngày. Đặc biệt ruộng trong nhà lại cho người khác thuê rồi, nguồn thu của Dương thị chính là tá điền nộp lên một ít lương thực, cộng thêm Dương thị không chịu nhàn rỗi làm thêm ít thứ bán, và hằng năm hắn có hiếu kính một chút.

Dương thị vì thuyết phục nhi tử, chỉ có thể nói cho Hạ Đại Thành biết chuyện bà và vợ Thiết Trụ hợp tác làm mua bán nhỏ, mỗi ngày kiếm được không ít tiền.

Hạ Đại Thành tò mò hỏi họ mua bán cái gì, Dương thị liền kể hết ra. Nghe được mẹ nói mỗi ngày còn được không ít bạc, tuy rằng những tiền bạc này không nhiều nhưng cũng đủ người một nhà sinh hoạt, chỉ cần thường ngày tiết kiệm một chút là được, Hạ Đại Thành thấy vậy mới buông lỏng được một ít trầm trọng xuống.

Yên tâm xong là mê man ngủ luôn. Vết thương trên người Hạ đại thành tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng rất nghiêm trọng, thương cân động cốt một trăm ngày, chí ít phải nằm trên giường mấy tháng.

Trước khi trở về Chu thị có đưa hắn tới y quán xem qua, đại phu mở mấy thang thuốc trị thương, cho nên Hạ Đại Thành không phải đi y quán nữa, ở nhà dưỡng, thỉnh thoảng bôi thuốc vào là được.

Dương thị là người kiên cường, lúc còn trẻ bị mất chồng vẫn có thể nuôi con trai lớn lên, hôm nay cũng sẽ không vì gặp chuyện này mà ngã. Bà phải mạnh mẽ con trấn an tinh thần con dâu và hai đứa cháu nội nữa.

Dù sao cũng đã về đến nhà, tối thiểu không phải sợ đầu đường xó chợ hoặc là áo cơm khó giữ được, hơn nữa Hạ Đại Thành chỉ là bị thương chứ không mất mạng. Có kết quả như vậy, Chu thị đã cảm thấy rất may rồi. Cả nhà mới trở về thấp thỏm lo âu, bây giờ an tâm ở nhà bắt đầu cuộc sống sau này.

Gần đây hai vợ chồng Dương Thiết Căn hầu như ngày nào cũng tới nhà Dương thị, hôm nay đến thấy cả nhà Hạ Đại Thành trở lại. Lại thấy Hạ Đại Thành bị bệnh liệt giường thì kinh nghi hỏi Dương thị xảy ra chuyện gì.

Dương thị không giấu hai người lền nói tất cả.

Vợ chồng Dương Thiết Căn nghe xong kinh hãi vội vàng chạy về nói với vợ chồng Dương Thiết Trụ.

Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển nghe xong thì đứng ngồi không yên cũng vội vàng tới nhà Dương thị.

Đây là từ lúc Dương Thiết Trụ bị thương tới nay, lần đầu tiên hắn ra khỏi cổng nhà. Lâm Thanh Uyển mặc thật dày cho hắn rồi mới đi ra ngoài, mặc vào áo bông dày, nhìn Dương Thiết Trụ không giống người bị thương chút nào, chỉ là vai trái vẫn chưa thể động, băng vải treo ở trước ngực.

Một lần cuối cùng bôi thuốc, đại phu y quán quấn băng vải cho cánh tay và bả vai Dương Thiết Trụ, có chút giống với ở hiện đại cánh tay bị gãy xương thì quấn băng vải treo trên cổ. Chỉ là cổ đại không có băng vải, đại phu dùng vải trắng sạch sẽ băng cố định bả vai cho Dương Thiết Trụ, sau đó còn băng thêm khúc gỗ trên cánh tay, để phòng ngừa hắn vận động mạnh bị đả thương xương cốt.

Lâm Thanh Uyển cũng mặc thật dày, Diêu thị ở bên cạnh đỡ nàng. Tuyết rơi đường trơn, sợ nàng không cẩn thận bị ngã.

Một đám người trùng trùng điệp điệp đi tới nhà Dương thị, lúc đi ra lại rước lấy sự chú ý của Hà thị và Vương thị.

Chỉ là không ai quan tâm tới họ, ngay cả luôn luôn thành thật Dương Thiết Căn nhìn thấy bọn họ cũng không nói lời nào, trừ phi Hà thị chủ động tìm hắn nói. Nhưng mà hiện tại Hà thị không có chuyện gì để nói với hắn, phụng dưỡng đã lấy đến tay, Hà thị giờ lại quay về bộ mặt coi thường.

Thỉnh thoảng Dương lão gia tử nhìn thấy bọn họ cũng không nói lời nào, có lẽ vì không biết nên nói cái gì, xấu hổ bước đi.

Đến trong phòng Dương thị, Dương thị vừa thấy bọn họ đến, vội vàng an bài Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển hai đối tượng cần bảo hộ ngồi trên kháng.

Vị trí trên kháng không đủ, Dương Thiết Căn và Diêu thị ngồi phía dưới.

Dương thị giới thiệu Hạ Đại Thành cho Lâm Thanh Uyển, và vợ Hạ Đại Thành Chu thị. Hạ Đại Thành nằm ở trên kháng, vợ hắn Chu thị thấy bọn họ tới, cùng Dương thị tiếp đón bọn họ, sau đó tới ngồi bên cạnh Hạ Đại Thành.

Song phương khách sáo xong, Lâm Thanh Uyển mới bắt đầu đánh giá hai vợ chồng Hạ Đại Thành.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Uyển nhìn thấy con trai Dương thị. Khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, mặt chữ điền mày rậm, rất anh tuấn. Chỉ là gầy vô cùng, sắc mặt bệnh trạng, gầy yếu hơn nhiều so với trung niên nam tử bình thường khác. Chu thị dáng người đẫy đà, mặt tròn, khí chất bình thản lại không mất hào phóng, cảm giác đầu tiên chính là dễ ở chung.

Bên này, Dương thị lại gọi hai đứa con của Hạ Đại Thành ra giới thiệu cho Lâm Thanh Uyển, bảo bọn họ gọi biểu thẩm. Mấy người Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Căn và Diêu thị đã từng thấy hai đứa nhỏ, chỉ có Lâm Thanh Uyển là năm nay mới gả tới đây nên chưa từng thấy.

Hai đứa nhỏ được nuôi dưỡng ở trên huyện, dưỡng đến tế da nộn thịt, nhìn qua rất khác biệt những đứa nhỏ trong thôn. Mấu chốt là bộ dạng hai người không tệ, Lâm Thanh Uyển liếc mắt nhìn là thấy thích Tiểu chính thái và Tiểu la lỵ này.

Lấy ra chiếc hồng bao nhỏ đã được chuẩn bị trước, Lâm Thanh Uyển nhét vào trong tay hai đứa trẻ.

Dương thị thầm oán nàng tiêu tiền lung tung, Lâm Thanh Uyển cười nói đây là quy củ nha. Ở thôn Lạc Hạp Thôn này, lần đầu tiên trưởng bối gặp tiểu bối thì trưởng bối sẽ cho tiểu bối hồng bao nhỏ. Bên trong có mấy văn tiền, cũng có người cho mấy chục văn tiền, Lâm Thanh Uyển bởi vì quan hệ thân cận với Dương thị, nên bên trong để bạc.

Cũng không nhiều, một người một nửa lượng bạc, hai người cộng lại chính là một lượng bạc. Ở thôn Lạc Hạp được coi là ra tay phi thường hào phóng.

“Đây là biểu thúc biểu thẩm cho các ngươi tiêu vặt, Hoành Chí cầm mua chút bút mực gì đó, Cúc Nhi mua ít trang điểm.” Lâm Thanh Uyển biết cháu trai lớn Hạ Hoành Chí của Dương thị đang đọc sách.

Hai đứa nhỏ ngượng ngùng cảm ơn Lâm Thanh Uyển rồi đi sang bên cạnh, bên mấy người lớn nói chuyện.

Đề cập tới chuyện của Hạ Đại Thành, mọi người đều thổn thức thở dài một trận. Trong một đêm, từ trời rơi xuống đất, gia tài tẫn tán không nói, còn rơi xuống cảnh cả người thương tích. Mấu chốt là không có biện pháp đòi lại công đạo, biết rõ là người ta chỉnh mình mà mình cũng chỉ có thể nuốt máu và cái răng gẫy vào bụng.

Mọi người trong phòng đều suy sụp.

Chu thị nhớ đến lúc tướng công vào đại lao, thảm trạng lúc ra ngoài thì không khỏi hạ xuống nước mắt xót xa.

Trong lòng Lâm Thanh Uyển cũng không biết tư vị gì, nhưng lại không biết an ủi người khác như thế nào, chung quy sự tình không phải phát sinh ở trên người mình, bất kỳ trấn an nào cũng yếu ớt.

Dương thị lấy lại tinh thần đánh giảng hòa: “Tốt lắm tốt lắm, người trở về đây là tốt rồi. Chỉ cần người còn, về sau kiếm bao nhiêu tiền mà không được?!”

Mọi người cũng biết Hạ Đại Thành có thể đi ra, mất hết tài sản, vất vả làm việc tích cóp bao năm giờ chẳng còn gì. Nhưng biết làm thế nào được? Giống như Dương thị nói, người còn ở đã là tốt rồi, chẳng lẽ lại mong Hạ Đại Thành giống với đại chưởng quỹ kia ư?

Dương Thiết Trụ thấy không khí không tốt liền mở miệng cười nói: “Đại Thành ca, ngươi nhìn hai ta đều thành thương binh rồi này.” Nói xong còn nhấc nhẹ cánh tay băng vải lên

Hạ Đại Thành suy yếu cười nói: “Đúng vậy, ta đây còn phải nằm trên giường không được động. Chỉ là khổ mẹ và đại tẩu ngươi, còn hai đứa nhỏ nữa.” Nói xong, hắn nhịn không được che miệng ho khan hai tiếng.

Dương thị oán trách: “Nói gì thế, đều là người một nhà!”

“Đúng vậy đó, Đại Thành ca, có gì to tát đâu. Dưỡng chừng nửa năm là tốt thôi, chúng ta không thể đi tới huyện thì ở quê nhà trồng trọt cho giỏi cũng không sợ chết đói. Sau này bồi dưỡng cho tiểu tử Hoành Chí nên người, mấy năm sau ngươi lại phất lên thành cha đại quan đấy.” Dương Thiết Trụ an ủi.

Kiểu nói của hắn làm mọi người cười ha ha lên, Hạ Hoành Chí ở bên cạnh đỏ ửng mặt, cuối cùng xấu hổ quá chạy tót về phòng.

Hạ Đại Thành gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy. Không thể nói té ngã một cái mà không dậy nổi. Hắn không bò dậy được thì không sao nhưng không thể liên lụy người nhà.

Cho nên hắn cũng lấy lại tinh thần, mở miệng nói: “Ta nghĩ sẽ thu ruộng đất về tự mình trồng trọt. Mặc kệ có vất vả hay không, cũng có chút tiền thu.”

Dương thị không có nhiều ruộng đất, có chừng 3, 4 mẫu thôi. Hai vợ chồng họ làm là đủ, cũng không đến nỗi vất vả. Chung quy hắn và Chu thị đều là xuất thân gia đình nông dân, lúc còn trẻ ở nhà đều giúp đỡ gia đình. Chỉ là thời gian dài rồi chưa trồng trọt, có lẽ sẽ hơi khó. Nhưng đã tới mức này rồi thì vất vả hay cực khổ chỉ là thứ yếu, cũng không thể để cả nhà nhịn ăn.

Về phần mẹ hắn Dương thị được vợ Thiết Trụ chia hoa hồng, Hạ Đại Thành không đặt nó ở phía trên. Bởi vì hắn cũng tinh tế hỏi qua, nghe mẹ hắn nói mua bán nhỏ này mới làm hơn một tháng, sau này có làm nữa hay không còn chưa biết. Hắn tính thu ruộng đất trong nhà về làm cho chắc chân, chung quy nông dân lấy đất làm gốc, bất kể như thế nào ít nhất có lương thực, không sợ bị đói chết. Hơn nữa hắn còn muốn cho con trai tiếp tục đọc sách, kiếm được ít tiền cũng tốt.

“Ý nghĩ này tốt, trước thu về tự mình trồng, hàng năm cũng được thu về không ít lương thực đấy, chung quy tá điền hàng năm giao lên 6 thành, giờ nhiều thêm 4 thành thì không phải lo ăn.” Dương Thiết Trụ nói.

Ở thôn Lạc Hạp Thôn này, lương thực trồng ra nộp 6 thành địa tô cho chủ ruộng. Thôn Lạc Hạp nghèo, rất nhiều người ước gì nhà mình trồng càng nhiều càng càng tốt, rất ít người cho thuê ruộng. Lúc trước Dương thị cho thuê ruộng là vì một mình bà không làm được nhiều như vậy, con trai không cho bà làm, cho thuê đi hằng năm mình thu thuế cũng đủ dùng.

Trải qua một trận chọc cười, vốn có chút mờ mịt Hạ Đại Thành dần dần có ý tưởng trong lòng, không còn dáng vẻ suy sụp như trước nữa.

Dương thị nhìn sắc mặt con trai tốt lên không ít thì cũng vui vẻ trong lòng.