Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 105



Rót đến bảy phần đầy, thu bình lại.

Bưng lên, để sát vào, ngửi ngửi, cô cười nói: "Thật thơm."

Chu Trì không hiểu trà, cũng không thích trà đắng. Nhưng nghe cô nói như vậy,

giống như cảm thấy không khó để chịu đựng như vậy, uống một ngụm, chép

miệng chậc lưỡi, lại uống một ngụm.

Lặp lại mấy lần, kiên nhẫn cũng mất sạch, đôi mắt vụng trộm nhìn Thẩm Loan,

mang theo vài phần cẩn thận.

"Có chuyện thì nói đi."

Chu Trì nhếch miệng bật cười: "Tôi có mấy vấn đề."

"Ừ."

"Vừa rồi vì sao cậu lại nói đến chuyện cổ phần? Rõ ràng không muốn, còn nói

ra làm người khác ngại."

"Ai ngại?" Thẩm Loan hạ mắt, vẫn thưởng thức trà.

"Chậc! Cậu không thấy người đàn ông kia sao, tròng mắt sắp rơi ra rồi!"

"Thấy. Điều này nói rõ, yêu cầu của tôi đúng là có hơi quá đáng."

Chu Trì nhíu mày: "Nếu cậu biết quá đáng, vậy vì sao còn nói ra?" Thẩm Loan

không phải là người thích nói đùa, huống chi, trường hợp hôm nay có thể xem

như một cuộc đàm phán, không được xuất hiện sai lầm.

"Tôi chỉ là rất tò mò phản ứng của Dịch Hoằng thôi." Thẩm Loan nhẹ nhàng

buông chén trà.

"Cậu dùng cách này để thử ông ta?"

"Có thể nói như vậy."

Chu Trì chậc lưỡi: "Cậu cũng không sợ chơi quá trớn..." Nếu Dịch Hoằng từ

chối, sẽ rất xẩu hổ, thậm chí tiếp theo không cần phải nói chuyện nữa.

"Vậy chứng minh, yêu cầu kế không cần mở miệng nữa." Thẩm Loan cong môi,

độ cong nhẹ nhàng, lộ ra vài phần tính trước chắc chắn kỹ càng: "Nhưng sự thật

chứng minh, lúc trước tôi cũng không nhìn nhầm."

Lúc cô lựa chọn Dịch Hoằng để động đao với Thiên Thủy điền sản, đã tự suy

xét tính nết của người này, nếu qua cầu rút ván, hoặc bụng dạ hẹp hòi, vậy có

thể chứng minh mắt của mình mù, cũng may, kết quả không xấu, cũng không

thất vọng.

Chu Trì một hơi uống sạch nước trà, dù sao anh ta cũng không hiểu những

chuyện lòng vòng này, chỉ có cảm giác kết cấu của não Thẩm Loan không giống

anh ta.

"Cậu ở lại, nhanh chóng tiếp nhận đội nhóm."

"Khụ khụ khụ..." Chu Trì sặc đến hai má ửng đỏ, đôi mắt đen sáng lấp lánh,

chứa sự tưởng tượng không thể tin được: "Cậu nói cái gì?"

"Ở lại, làm tốt chuyện chuyển nhượng cổ phần, từ nay về sau lấy thân phận

người đầu tư kiêm người lãnh đạo quản lý thật tốt đội nhóm này, khai phá cái

trò chơi nuôi hồ ly của cậu đến thi đấu thể thao cỡ lớn.

"Cậu muốn chuyển cổ phần cho tôi?!"

"Nếu không thì sao?" Thẩm Loan nhìn dáng vẻ bị dọa nước tiểu của anh ta, chợt

cảm thấy buồn cười: "Thẩm Khiêm đã nghi ngờ tôi, trong tối ngoài sáng thử

nhiều lần, ngay cả lần này đến Bắc Hải cũng tranh thủ lúc anh ta ra nước ngoài

mới có cơ hội. Nếu đang yên lành Dịch Hoằng cho tôi một ân huệ lớn như vậy,

không phải trực tiếp bại lộ à?"

"Vậy cũng không thể cho tôi mà..." Chu Trì nhỏ giọng lầu bầu.

"Vì sao lại không thể?"

"Cậu không sợ tôi sẽ nuốt riêng cho mình à?"

"Cậu?" Đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ đánh giá anh ta một phen: "Chỉ sợ không

có bản lĩnh đó."

Chu Trì: "..."

"Dù nuốt cũng không sao." Lời nói cô xoay chuyển: "Tôi có rất nhiều cách để

cậu nhổ ra."

...

"Ba vị xin dừng bước! Mấy vị không thể vào!" Người phục vụ che ở cửa, tuy vẻ

mặt sợ hãi, lại trước sau không tránh ra.

Xuyên qua hành lang gấp khúc, vừa lúc đến phòng trà số 7, phân bố rải rác ở

trong đình, ngăn cách lẫn nhau, càng cấm người không liên quan vào, tính riêng

tư cực cao. Nguyên nhân như vậy nên quán trà tên "Thượng Uyển" này mới có

thể trở thành nơi đàm phán gặp mặt chính thức tuyệt vời của Bắc hải.

"Cút ngay." Mặt em bé trầm xuống, dù với cái đầu nấm như trẻ con, cũng có thể

làm người khác không rét mà run