Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 257



"Thẩm Khiêm! Đừng giả vờ, mất đi dự án khai phá của Hối Hải, anh đau giống

như bị cắt mất miếng thịt trên người vậy? Anh cho rằng, đắc tội tôi để lấy lòng

nhà họ Nghiêm là có thể lấy được thứ anh muốn? Nằm mơ -" Lục Thâm đứng

lên, mắt lạnh như đao, muốn đâm mấy phát lên người anh ta.

"Không sai, nhà họ Lục và nhà họ Nghiêm luôn bất hòa, nhưng có một chuyện

sợ anh còn không biết - đại cổ đông lớn thứ ba của bất động sản Trí Ý là dượng

tôi, mà dượng tôi lại đại diện cho nhà họ Lục, nói cách khác, Trí Ý và nhà họ

Lục có liên quan. Dù vậy, cuối cùng Hối Hải vẫn lựa chọn Trí Ý, mà bỏ Thiên

Thủy, anh cảm thấy là vì sao?"

Sắc mặt Thẩm Khiêm hơi trầm xuống, đây là biểu hiện thất thố đầu tiên sau khi

anh ta đến đây.

Lục Thâm cười cười, cố hết sức đả kích anh ta: "Mệt cho anh còn là người làm

ăn, "lợi ích tối cao " cơ bản nhất cũng không hiểu, chỉ có đứa ngốc mới cho rằng

nhà họ Nghiêm không màng hy sinh lợi ích cũng muốn phân rõ ranh giới với

nhà họ Lục! Hôm nay tôi nói rõ luôn -Thiên Thủy không thể thành công, không

phải tiểu gia đây gây khó dễ, mà Thẩm Khiêm anh bỏ gốc lấy ngọn, mưu toan

dùng tình người để chống lại cám dỗ của lợi ích! Ngày thường nhìn rất thông

minh, sao vào thời khắc mấu chốt lại ngu xuẩn như vậy?"

Trí Ý thành công là bởi vì nó có thể vì đưa ra lợi nhuận lớn hơn nữa cho Hối

Hải, mà Thiên Thủy không thể.

Xét đến cùng, đều do Thẩm Khiêm tự gây nên.

"Hừ, nhìn anh xem, chỉ vì dự án khai phá không màng tất cả mà đắc tội với tôi,

đắc tội với nhà họ Lục, nhưng cuối cùng lại may áo cưới cho người khác. Ban

đầu, anh chỉ cần thêm một chút lợi nhuận và kiếm ít tiền hơn là có thể thành

công, nhưng anh lại muốn đi đường tắt, chọn đường ngang ngõ dọc. Hừ, được,

trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo, thật sự buồn cười chết tôi-"

Thẩm Khiêm híp hai mắt, tia xảo trá lướt qua đáy mắt.

Lục Thâm cười càng thêm càn rỡ, làm anh ta để tiểu gia đùa chơi, xì- xứng

đáng!

"Mùi thất bại không dễ chịu hả?"

"Thật sự không dễ chịu, nhưng ——" Thẩm Khiêm chuyện vừa chuyển, nhẹ

giọng bật cười: "Có câu nói, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, bây

giờ tôi không bằng anh, cho nên tâm phục khẩu phục, nhưng tương lai chưa

chắc cũng thế. Chỉ mong nhà họ Lục luôn phồn vinh hưng thịnh, mới có thể để

cho anh cả đời tác oai tác quái."

Nói xong, đứng dậy rời đi.

Loảng xoảng ——

Lục Thâm đập bàn, nhìn về phía bóng dáng của Thẩm Khiêm, gằn từng chữ

một: "Mày muốn lật bàn, cũng phải nhìn xem bản thân có ba mươi năm để nằm

gai nếm mật! Tiểu gia sống tới bây giờ, chưa từng bị người ta lợi dụng, cũng

chưa từng bị uy hiếp, thế mà Thẩm Khiêm mày dám làm vậy! Bữa cơm hôm

nay chỉ là một phần quà gặp mặt nhỏ, tương lai chắc chắn chúng ta còn rất

nhiều cơ hội gặp mặt, tới lúc đó, nhất định sẽ chiêu đãi rượu ngon đồ ăn ngon!

Mày phải nuốt trôi."

Uy hiếp ai mà không biết?

Nói lời tàn nhẫn, toàn nói mồm.

Nhưng, Lục Thâm không nói giỡn, cũng không phải nói cho có.

Anh ta nhìn Thẩm Khiêm vân đạm phong khinh, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên thì

giận sôi máu.

Thù này đã kết rồi!

Không chơi chết anh ta, coi như gia thua!

...

Ngày hôm sau, Thẩm Khiêm và Đàm Diệu ngồi chuyến bay sớm về Ninh

Thành.

Hai người trực tiếp đến công ty.

Đấu thầu thất bại, sự chuẩn bị trước đó đều thành công dã tràng, còn có rất

nhiều chuyện phải xử lý giải quyết tốt hậu quả, không có thời gian lơi lỏng suy

xét, nhớ xuân thu buồn.

"Tổng giám đốc Thẩm, hay là anh về trước nghỉ ngơi..."

"Không cần." Thẩm Khiêm cắt ngang lời anh ta: "Hai mươi phút sau mở họp,

bảo các phòng ban chuẩn bị sẵn sàng."

Đàm Diệu: "... Vâng."

Tin tức Minh Á sắp tuyên bố phá sản truyền đi trong vòng hai ngày ngắn ngủn.

Trên dưới công ty, lòng người hoảng sợ.