Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 258



"Phá sản?! Không thể nào... Cô nghe ai nói?"

"Đội ngũ kế toán viên thuộc phòng tài vụ của tập đoàn cũng đã chuẩn bị tới cửa

để thanh toán rồi, còn có thể là giả sao?"

"Sao lại thế được? Tổng giám đốc Thẩm không phải thiên kim của nhà họ Thẩm

sao? Chỉ cần cô ấy muốn, chỉ mỗi chuyện giữ công ty này..."

"Ai biết? Lỡ như người ta không muốn thì sao?"

"Sao lại không? Cô ấy là tổng giám đốc của Minh Á mà!"

"Cô cũng vừa nói đấy thôi, người ta là thiên kim của tập đoàn, để ý tới một

công ty nhỏ sắp phá sản làm gì? Muốn làm tổng giám đốc, đâu nhất thiết cứ

không phải là Minh Á thì không thể, bỏ thì bỏ thôi, giống như vứt rác thôi mà."

"Không thể nói như vậy được, tôi cảm thấy tổng giám đốc Thẩm vẫn còn để ý

tới Minh Á."

"Nếu Minh Á thực sự phá sản, thì chúng ta phải làm sao đây?"

Lời này vừa nói ra, tất cả đều im lặng.

"Làm gì được bây giờ? Nắm lấy cơ hội mà tìm chỗ khác đi! Tôi đã biết Minh Á

này sớm hay muộn cũng xong rồi, thay đổi giám đốc thì sao chứ? Kết quả vẫn

là như thế thôi..." Cô gái nói, rồi cúi đầu tránh ra.

"Cô bớt làm dao động lòng người ở đây đi, chưa bị đánh đã đầu hàng nghĩa là

sao hả?"

"Được rồi." Trần Mặc đột nhiên mở miệng: "Bớt nói một câu sẽ chết à? Bây giờ

mọi chuyện còn chưa rõ ràng, tất cả về làm việc hết cho tôi!"

Lập tức mọi người đều tản đi.

Chỉ trong chốc lát, cả văn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ là trong sự yên tĩnh ấy có

thêm vài phần áp lực nặng nề.

Mọi người cúi đầu, động tác trên tay không ngừng nghỉ, nhìn như nghiêm túc,

nhưng mà có được mấy người thực sự đang chú tâm vào công việc?

Trần Mặc nhìn như vậy, đột nhiên hơi bực bội.

Vì sao khi anh ta mới có chút hy vọng với cái công ty này thì lại xảy ra chuyện

như vậy?

Phá sản... nói không có là không có? Vậy anh ta, cùng với đồng nghiệp, phải đi

đâu?

"A Mặc, cậu đang nghĩ gì thế?" Đồng nghiệp nam ở ô kế bên có quan hệ khá tốt

với anh ta, thấy thế, bèn quay đầu lại, nhỏ giọng dò hỏi: "Sao thở ngắn than dài

vậy?"

Trần Mặc lắc đầu: "Không có gì."

"Cậu không nói tôi cũng biết, lo chuyện công ty phá sản phải không?"

"..."

Đồng nghiệp nam nhìn xung quanh, xác định không có ai xong mới đè thấp

giọng mở miệng: "Nếu, tôi nói là nếu thật sự phá sản, thì cậu có dự định gì tiếp

không?"

"... Không biết."

"Thực ra, với năng lực của cậu, cho dù không ở Minh Á, cũng có thể tới một

công ty quảng cáo khác tốt hơn, chỉ cần dùng 120% công lực, tuyệt đối không

sợ phải cạp đất. Tôi thì khó nói, không chuyên nghiệp bằng cậu, đầu óc cũng

không đủ thông minh, rời khỏi chỗ này, không biết có công ty nào sẽ thuê tôi...

haiza, ủ rũ cụp đuôi không phải là phong cách của tôi, nếu thật sự thất nghiệp,

không tìm được công việc mới, tôi sẽ đi làm bảo vệ, dù gì một tháng cũng được

mấy ngàn tệ..."

Khoé miệng Trần Mặc hơi giật: "Cậu nhiều ý tưởng quá nhỉ."

"Ha ha... Hồi còn học tiểu học, giáo viên đều khen tôi có sức tưởng tượng

phong phú."

"..."

Mười phút sau, Trần Mặc buông con chuột, đột nhiên đứng lên.

Đồng nghiệp kinh ngạc nhìn anh ta một cái: "Cậu làm gì thế?"

"... Đi toilet."

Ấy!

Đi toilet thôi mà cũng cần phải như tráng sĩ chuẩn bị cắt cổ tay tới nơi như thế

sao? Thấy thế nào cũng có cảm giác muốn đập nồi dìm thuyền?

Đúng là Trần Mặc đi toilet, nhưng khi đi ra không về chỗ của mình, mà là đi tới

văn phòng của tổng giám đốc...

Cốc cốc cốc!

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Miêu Miêu và Thái Vân liếc nhau, suy đoán xem ai tới.

Thì nghe Thẩm Loan nhẹ nhàng mở miệng: "Mời vào."

Trần Mặc hít sâu một cái, đẩy cửa đi vào, đi qua bình phong trang trí, đập vào

mắt chính là Miêu Miêu và Thái Vân, hình như ba người đang ngồi bàn bạc cái

gì đó, anh ta hơi sửng sốt: "Xin lỗi, tôi tới không đúng lúc."

Nhưng vì sao Tổng giám đốc Thẩm lại cho anh ta vào?

"Ngồi đi." Thẩm Loan hất cằm, Trần Mặc đi tới chỗ cạnh Miêu Miêu, do dự

một chút, rồi vẫn ngồi xuống.

"Có việc gì?"

Trần Mặc vốn chuẩn bị tốt để nói chuyện rồi, nhưng lại không biết mở miệng

như thế nào.

Miêu Miêu nhướng mày, có vẻ hứng thú.

Thái Vân hiểu rõ cười, dường như đã đoán được vì sao anh ta đến.

Thẩm Loan lại ngồi ngay ngắn bình thản, khiến người khác không nhìn thấu

được suy nghĩ.

"Tổng giám đốc Thẩm." Trần Mặc cắn răng, duỗi đầu là một đao, rụt đầu cũng

một đao, thôi thì bất chấp: "Tôi nghe các đồng nghiệp nói chuyện với nhau rằng

công ty sắp sửa phá sản, xin hỏi, là thật vậy ư?"

Không có bất kì sự khó xử hoặc ý muốn giấu diếm nào, Thẩm Loan thoải mái

gật đầu: "Đúng vậy."

Trần Mặc giật giật khoé môi, đột nhiên không biết nên nói gì, cảm xúc tụt

xuống rõ ràng.

Thẩm Loan hướng mày: "Cảm thấy đáng tiếc?"

"Vâng, hơi hơi. Đã vất vả để lên được chức trưởng phòng của phòng chế tác, thì

giờ lại thất bại." Có lẽ là suy nghĩ bất chấp tất cả chiếm phần lớn, nên Trần Mặc

nói thẳng không kiêng dè, dù sao cũng sắp thất nghiệp, sẽ chẳng có gì khốn nạn

hơn như thế cả.

"Làm gì có chuyện dễ dàng thất bại như vậy?" Miêu Miêu cười khẽ: "Yên tâm

đi, sẽ không bạc đãi anh."

"Nghĩa là sao?" Đôi mắt Trần Mặc chuyển động, nhạy bén cảm nhận được có gì

đó kì lạ.

Thái Vân cười giải thích: "Bên tập đoàn đã quyết định tuyên bố phá sản, tổng

giám đốc Thẩm dự định lấy danh nghĩa của một công ty khác để thu mua với

giá thấp, đương nhiên, chuyện này cần độ bảo mật cao, trước mắt chỉ có bốn

người chúng ta biết."

Trần Mặc sợ hãi!

Bảo mật...

Nói cách khác, Thẩm Loan định lấy danh nghĩa cá nhân, lừa tập đoàn, hoặc là

nói, lừa người trong nhà, lặng lẽ nuốt Minh Á!

Hành động này phải nói như thế nào...

Giống như ăn trộm gạo từ lu gạo nhà mình, không được coi là quang minh

chính đại.

Nhưng cũng có thể giải thích, rốt cuộc, nước nhà giàu sâu, thiếu gia tiểu thư ai

nấy cũng chuẩn bị vì thời khắc tranh đoạt tài sản.

Nếu Thẩm Loan xuất thân từ gia đình như vậy, thì đã có một số việc chắc chắn

không thể không làm, có vài món đồ không thể không tranh.

Không liên quan đến nhân phẩm, tâm cơ sâu cạn, chỉ là hoàn cảnh cho phép.

Giống vậy, trời sinh đã là một tướng lĩnh nhất định phải chiến đấu, thì người

ngoài không có cách nào dùng tiêu chuẩn của người bình thường để trách cứ

việc cô ấy lấy mạng người khác.

Miêu Miêu: "Nói cách khác, sau này chủ nhân của Minh Á vẫn là tổng giám đốc

Thẩm, chẳng qua là từ ngoài sáng thành trong tối. Chúng tôi đang thương lượng

về việc chọn anh làm CEO tương lai, anh có kiến nghị gì hay không?"

"CEO?" Trần Mặc kinh ngạc.

"Đúng vậy, sau khi Minh Á hoàn toàn bị thu mua, Tổng giám đốc Thẩm không

thể tiếp tục ở lại công ty được nữa, như vậy chắc chắn phải tìm một người khác

làm giám đốc để xử lý công việc hằng ngày. Cũng không biết nên mời người có

kinh nghiệm làm giám đốc, hay nên chọn từ trong số nhân viên công ty."

Thái Vân tỏ thái độ đầu tiên: "Tôi vẫn luôn là người quản lý tài nguyên nhân

lực, không am hiểu hoạt động của công ty." Ngụ ý, tôi không làm được.

"Tôi lại càng không được." Miêu Miêu lắc đầu: "Tôi là thư kí của Tổng giám

đốc, tổng giám đốc Thẩm đi đâu thì tôi ở đó, cho nên bây giờ chỉ thừa mỗi anh

thôi, bạn học Trần Mặc."

Thái Vân cũng rất đồng ý gật gật đầu: "Hoặc là anh, hoặc là đi mời người, tự

anh xem rồi làm đi."

Trần Mặc cảm thấy có lẽ mình đang ngủ mơ, còn đang trong mộng, nếu không

một tia sét nối tiếp một tia sét đánh xuống anh ta đây là thế nào?

Quan trọng là, Thẩm Loan lại cũng gật đầu, ánh mắt dò hỏi rơi xuống người anh

ta.

Minh Á có 32 nhân viên, khoảng thời gian trước sa thải 5 người, bây giờ còn lại

27 người, trong đó có thể được Thẩm Loan coi là tâm phúc cũng chỉ có Thái

Vân, Miêu Miêu, cộng thêm một người là Trần Mặc mà thôi.

Cũng không uổng công cô tới đây công tác hai tháng.