Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 259



Về phần vị trí CEO này, đương nhiên Thẩm Loan sẽ để cho tâm phúc của mình

ngồi lên. Thuê một người làm nghề này tới tuy bớt được việc, nhưng chi phí quá

lớn, mà giữa hai bên cũng không đủ ăn ý.

Tất nhiên, sự ăn ý và thói quen có thể bồi dưỡng được, nhưng điều này cần có

thời gian, mà thứ quý giá nhất của Thẩm Loan hiện tại cũng chính là thời gian,

từng phút từng giây cũng không thể lãng phí.

Cô nhìn về phía Trần Mặc: "Nếu anh đồng ý, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp cho

anh đi Kinh Bình tham gia một khoá học quản lý trong bốn mươi ngày, sau khi

hoàn thành thì chính thức tiếp nhận Minh Á. Được rồi, bây giờ anh hãy nói cho

tôi biết, anh đồng ý hay không đồng ý? Yên tâm, không bắt buộc anh, tôi cũng

tôn trọng quyết định của anh."

Rốt cuộc Trần Mặc đã hiểu tại sao Thẩm Loan lại để cho anh ta vào như vậy,

nhìn dáng vẻ này, cho dù anh ta không chủ động tới gõ cửa, thì sớm hay muộn

vẫn phải đi.

Chẳng qua hôm nay anh ta chủ động tới đây, dẫn đến chuyện này xảy ra sớm

hơn.

"Tôi có một vấn đề." Trần Mặc giương mắt nhìn Thẩm Loan, bình tĩnh nói.

"Anh nói đi."

"Tại sao lại là tôi?" Câu nói này nghe có hơi không biết suy nghĩ, nhưng từ

trong miệng anh ta nói ra lại mang theo mấy phần thận trọng và chân thành.

Không phải chất vấn khi bị ép bức tới mức bất đắc dĩ, mà là nghi ngờ mình có

tài cán gì.

Thái Vân và Miêu Miêu liếc nhìn nhau, cùng đứng dậy: "Chúng tôi đi ra ngoài

trước."

Chẳng mấy chốc, trong phòng làm việc to như vậy, chỉ còn lại mỗi Thẩm Loan

và Trần Mặc.

"Có ba lý do."

Trần Mặc hơi kinh ngạc, hai mắt lại có vẻ tỏa sáng.

"Thứ nhất, anh thông minh, biết làm người, điểm này có thể nhìn ra từ thái độ

của những đồng nghiệp xung quanh. Chỉ mỗi việc anh được thăng chức, bọn họ

sẽ nói xấu Miêu Miêu, sẽ chê bai Thái Vân nghiêm khắc, chỉ chúc mừng một

mình anh. Anh nghĩ là vì sao?"

Trần Mặc nhướng mày, anh ta và đồng nghiệp làm việc cùng nhau vẫn luôn duy

trì nguyên tắc không xa không gần, không ngờ lại có thu hoạch lớn như vậy.

"Mọi người đều nói, khoảng cách sinh ra cái đẹp." Thẩm Loan trả lời thay anh

ta: "Người ở chung với nhau, bình thường khi thân thiết thì không cần lễ nghĩa,

xa thì oán trách. Chỉ có duy trì khoảng cách ở một mức độ thích hợp, mới có thể

thành thạo xử lý các mối quan hệ, mà anh làm rất tốt."

Trần Mặc: "Nhưng điều này có liên quan gì đến việc quản lý công ty?"

"Một người quản lý ưu tú, đương nhiên chỉ số thông minh quan trọng, nhưng

cũng không thể thiếu EQ. Anh ta có thể tìm được khoảng cách thích hợp với cấp

dưới, thì khi nhìn vào mới không thấy vẻ kiêu ngạo khi ở trên người khác,

nhưng vẫn uy nghiêm và có sức ảnh hưởng."

Trần Mặc đã hiểu.

"Thứ hai, năng lực chuyên nghiệp vượt qua thử thách, ánh mắt và trình độ thẩm

mỹ đều đứng đầu trong tất cả. Tôi đã từng xem đoạn quảng cáo ngắn mà anh

chế tác, anh làm đã tốt rồi, thậm chí còn tốt hơn. Giao công ty cho anh, tin rằng

trình độ nghiệp vụ mà anh tự yêu cầu sẽ rất nghiêm khắc. Chỉ điều này thôi, đã

tốt hơn mời một giám đốc không hiểu công việc về hơn gấp trăm lần."

"Thứ ba, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, anh có lòng trung thành với

Minh Á. Điều này nhìn vào lúc anh chủ động đi gõ cửa, vào đây, mấy lần muốn

nói lại thôi là có thể thấy được."

Trần Mặc rũ mắt, yên tĩnh rơi vào trầm tư.

Thẩm Loan cũng không thúc giục, yên lặng chờ.

Một lúc lâu sau, anh ta ngẩng đầu, sương mù trong mắt đã tan hết, hoá thành sự

kiên định: "Tôi đồng ý!"

Đối với việc này, Thẩm Loan vừa không vui mừng, cũng không nhạc nhiên,

ngược lại lộ ra vẻ nghiêm khắc: "Nghĩ kĩ chưa? Một khi tiếp nhận chức danh

này, có nghĩa là anh cần phải có trách nhiệm đối với công ty này và những nhân

viên thuộc công ty. Có lẽ anh sẽ phải tăng ca vĩnh viễn không có điểm dừng,

làm việc bất kể ngày đêm, cũng có thể không có thời gian hẹn hò với bạn gái,

ăn cơm với bạn bè, thậm chí thời gian dành cho người nhà của anh cũng bớt

đi..."

"Tổng giám đốc Thẩm, những điều cô nói, tôi đã suy nghĩ xong rồi."

"Vậy ư?" Thẩm Loan nhướng mày, ý tứ sâu xa.

Trong mắt Trần Mặc lộ ra sự sắc bén: "Tôi không sợ tăng ca, cũng không sợ

mệt. Tạm thời còn đang độc thân, tương lai mười năm nữa không có ý định kết

hôn, không quen biết bạn bè xấu, không có thói quen hẹn nhau ăn cơm. Kể cả

người nhà, ba mẹ tôi còn đang khỏe mạnh, ai cũng có công việc riêng, bình

thường còn bận rộn hơn tôi."

"Được, ngày mai anh gửi một lá đơn xin từ chức tới chỗ Thái Vân, hôm sau lấy

vé máy bay tới Kinh Bình."

...

"Tôi nói này, không phải cậu bị táo bón đấy chứ? Đi tranh toilet hết 40 phút, rặn

ra kim cương à?" Trần Mặc vừa về chỗ ngồi, người đồng nghiệp nam ở cách

vách kia lại ló đầu ra.

"Ứng Bân, nếu Minh Á thật sự phá sản, cậu có dự định gì không?"

"Vừa nãy đã nói với cậu rồi đấy thôi, đi làm bảo vệ! Cái thân thể này mà vừa

đứng ở cửa thôi, đến cả chó cũng không dám bén mảng tới." Ứng Bân là điển

hình của người đàn ông phương Bắc, cao to mạnh mẽ, tính cách phóng khoáng.

"Nếu không có lựa chọn nào tốt hơn, vậy cậu kiên trì đến cuối cùng mà không

làm nổi nữa rồi hẵng." Trần Mặc có vẻ thận trọng.

"Hả, cậu nghiêm túc như vậy làm gì? Trông như đang dặn dò hậu sự ấy..."

"Dù sao thì cậu hãy nhớ kỹ lời nói hôm nay của tôi, tóm lại sẽ không hại cậu!"

"Được được được, nhớ rồi!" Ứng Bân liên tục gật đầu: "Xem dáng vẻ căng

thẳng của cậu này..."

Trần Mặc dừng ở đây, chỉ có thể giúp đến như vậy thôi.

Ứng Bân có thể kiên trì đến lúc anh ta trở về tiếp nhận Minh Á hay không, thì

đành xem ý trời.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Mặc cố ý tới công ty trước nửa tiếng, vốn tưởng

rằng mọi người đều chưa tới, anh ta đi từ chức cũng không tới mức giống như

ngôi sao lớn bị người khác vây xem.

Ai ngờ, còn có khối người đến sớm hơn anh ta, cả một nhóm đứng tụ tập trước

cửa văn phòng của Thái Vân, thấy người là hỏi:

"Haiz, cậu cũng tới từ chức à?"

"Ừ, hôm qua mới liên hệ được chỗ tiếp theo, bên kia hy vọng tôi mau chóng

nhậm chức."

"Công ty quảng cáo nào thế?"

Người nọ nói ra cái tên.

"Cũng tốt mà, quy mô còn rất lớn, cậu nhậm chức gì vậy..."

Sau khi trải qua mấy ngày phải nghe tin đồn phá sản, mọi người đã từ hoảng

loạn đến dần dần chấp nhận sự thật, cho đến bây giờ là bất chấp tất cả, trở nên

nhẹ nhàng và bình thản.

Trần Mặc bị tình huống trước mặt làm cho ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại, thì cũng

không có gì lạ.

Theo lợi tránh hại, là bản tính của con người.

Nhưng vẫn không khỏi cảm thấy tiếc thay những người này, có rất nhiều lúc,

chút cần bình tĩnh lại một chút, kiên nhẫn một chút, có lẽ kết quả đã khác hoàn

toàn.

"A? Trần Mặc, anh cũng tới từ chức à?" Chẳng mấy chốc đã có người nhận ra

Trần Mặc đứng trong một góc.

Anh ta gật đầu, khẽ ừ một tiếng.

"Tin tôi đi, anh làm như vậy tuyệt đối là sáng suốt, thay vì ngồi chờ công ty phá

sản, còn không bằng nhân lúc còn sớm mà rút lui đi. Nói cho tôi biết công ty

nào đào được anh đi rồi? Tôi đảm bảo tuyệt đối không lắm mồm."

Trần Mặc lắc đầu.

"Ài." Vẻ mặt đồng nghiệp nữ trở nên lạnh nhạt: "Không nói thì thôi."

"Không phải không muốn nói, mà là không có."

"Cái gì?"

"Ta không bị công ty khác đào đi."

"Thật hay giả? Vậy mà anh còn dám từ chức?!"

Trần Mặc cười cười không nói, đồng nghiệp nữ bĩu môi, hậm hực tránh ra, thầm

nghĩ người này sợ không phải ngốc, đều nói cưỡi lừa tìm ngựa, người này còn

chưa tìm "ngựa" đã vội vàng bỏ "lừa" đi rồi.

Tám giờ đúng, Thái Vân đến công ty.

Thấy trước cửa văn phòng của mình ồn ào cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ

nói: "Xếp thành hàng, từng người một."

Trần Mặc đếm đếm, xếp hàng phía trước anh ta có tới mười hai người, trong đó

có người phụ trách mảng thiết kế Cao Hi, người phụ trách bộ phận chăm sóc

khách hàng Triệu Uyển Tuệ, hai người này đều ở chức vị nòng cốt, làm việc ở

Minh Á cũng không tệ, không ngờ rằng chỉ cần nói đi là đi, giờ phút này đang

nói giỡn với nhau, trên mặt chẳng có chút không cam lòng hay lưu luyến nào.