Hữ! Qua cầu rút ván! Nếu em không nói đỡ cho thím Nguyệt Anh và chị Hương Tú, thì mẹ có thể thay đổi cái nhìn vẽ họ không hả? Hai người đẹp hàng đầu tới tay, anh trộm vui mừng đi!"
Triệu Lâm Phong dở khóc dở cười, nói: “Con nhóc này, em thì biết cái gì!"
Triệu Lâm Phong cảm thấy buồn cười, trẻ con thời nay trưởng thành sớm như vậy sao?
Tuy nhiên, hẳn vẫn lục lọi túi quần, tiện tay lấy ra hơn hai nghìn tệ tiền lẻ.
"Đây, cho em này, không được tiêu linh tỉnh!" Triệu Khả Nhi nhìn số tiền lớn trong tay Triệu Lâm Phong, hai mắt sáng ngời, vội vàng căm lấy.
"Wow, cảm ơn anh! Moa!". Ngôn Tình Ngược
Triệu Khả Nhi rất vui. Mặc dù hiện tại trong nhà đã có tiền, nhưng quan niệm của ba mẹ còn chưa thay đổi, vẫn rất tiết kiệm, cũng quản lý Triệu Khả Nhi khá nghiêm khắc.
Con gái mà, ai chẳng thích mấy thứ xinh xinh, Triệu Khả Nhi chưa từng có nhiều tiền như vậy.
Ở huyện Thanh Khê, hai nghìn tệ là tiền lương một tháng của rất nhiều người đấy!
"Con nhóc ranh ma!"
Triệu Lâm Phong vỗ đầu Triệu Khả Nhi, sau đó đi đến nhà Tạ Đại ước.
Tạ Đại Cước căm một trăm lăm mươi tệ hôm nay. được phát, cười híp mắt đi vào trong nhà.
Chân trước bà ta vừa mới bước vào nhà, chân sau đứa con trai út Ngô Trường Xuyên cũng đi vào nhà
“Mẹ ơi, cho con một trăm tệ!”
Ngô Trường Xuyên đi vào nhà gào lên. Tạ Đại Cước bất mãn nhìn gã: "Đòi nợ đấy à? Vừa về đến nhà đã đòi tiền, mẹ mày vừa mới lấy được tiền, còn chưa căm ấm tay mà mày đã đòi rồi."
Tuy tiếc nhưng Tạ Đại Cước vẫn chiều con trai út, rút ra một tờ một trăm tệ. Ngô Trường Xuyên cười hì hì giật lấy.
Lâm Hương Tú mím môi ngồi trong sân giặt quần áo, cơ thể gầy guộc chúi về phía trước. Cả một chậu quần áo to, mỗi lần vò là cô phải dùng hết sức lực toàn thân.