Đào Hoa Chiến Thần

Chương 58: Vậy tôi sẽ đi



Một nhóm bạn cấp ba đi tới chào hỏi với thái độ rất nhiệt tình, chẳng qua nhiệt tình thật hay giả thì Triệu Lâm Phong không biết.

Triệu Lâm Phong, hôm nay chúng tôi định họp mặt, không ngờ lại trùng hợp gặp cậu. Cùng nhau ăn bữa cơm đi, coi như tụ tập một bữa."

Một người bạn vừa cười vừa nói, Triệu Lâm Phong lắc đầu nói:" Tôi không đi được rồi, tôi đang có việc."

Triệu Lâm Phong đang nói thật, quả thật hẳn lên thị trấn là vì có việc cần làm.

Hồi cấp ba Triệu Lâm Phong chưa bao giờ tham gia vào các bữa gặp mặt vì nhà nghèo, bây giờ hắn lại tiếp tục từ chối lời mời của họ, cả đám vẫn còn tưởng rằng Triệu Lâm Phong xấu hổ vì không có tiền.

Triệu Lâm Phong, đi chung đi, cũng lâu rồi chưa gặp mà. Yên tâm, cậu chỉ cần đem theo cái miệng là được rồi, bữa hôm nay tôi mời”

Người nói là Cao Chấn, kẻ có gia cảnh tốt nhất trong đám người này, trên mặt anh ta là nụ cười kiêu căng và tháo mai, thái độ khá tự phụ.

"Triệu Lâm Phong hơi ghét thái độ này của anh ta, cũng chẳng có hứng thú với buổi họp lớp cấp ba gì đó, bèn lắc đầu

"Không đi”

Vẻ mặt của Cao Chấn trông hơi tức giận, anh ta không ngờ Triệu Lâm Phong lại không nể mặt mình. chút nào.

" À đúng rồi, Triệu Lâm Phong, Lâm Khả Hàm cũng đi đấy, cậu không muốn gặp bạn cùng bàn cũ à?" Bạn. cấp ba Vương Đông hỏi

Lâm Khả Hàm là bạn cùng bàn hồi cấp ba của Triệu Lâm Phong, có quan hệ tất tốt với hắn.

Lúc trước hoàn cảnh gia đình Triệu Lâm Phong túng thiếu, thường xuyên ăn bánh bao chay ở trường, Lâm Khả Hàm thường hay tìm lý do để mời hẳn ăn cơm.



Khi nghe thấy Lâm Khả Hàm cũng sẽ đi, Triệu Lâm Phong hơi dao động, cũng đã nhiều năm rồi chưa gặp Lâm Khá Hàm, không biết bây giờ cô ấy thế nào.

"Vậy tôi sẽ đi”

Khi thấy Triệu Lâm Phong vừa nghe nói Lâm Khả Hàm đi thì hẳn đã đồng ý ngay, trong lòng cả đám bạn đều có chút khinh thường.

“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga” Một người đàn ông nói nhỏ.

“Nếu Triệu Lâm Phong định trèo lên cành cây là Lâm Khả Hàm thì có thể nói cậu ta đã chọn nhầm rồi Hiện giờ nhà họ Lâm đang gặp khó khăn, ba Lâm Khả Hàm đã mất, gia cảnh sa sứt, việc kinh doanh ở Phố Lầu của gia đình cô ta cũng sắp phá sản rồi!"

Cả đám đi tới nhà hàng sang trọng nhất thị trấn, họ vừa đến cửa đã có nhân viên phục vụ ra đón vào.

Đi đến quầy lễ tân, Cao Chấn lấy một tấm thẻ ra.

“Phòng số 1, tôi có đặt trước rồi”

Khi nhìn thấy thẻ của Cao Chấn, vẻ mặt của nhân viên phục vụ càng thêm cung kính.

"Ôi chao, Cao Chấn, thẻ của cậu là thẻ khách quý cao cấp nhất hả?" Một cô bạn học nữ có ngoại hình khá xinh hỏi,hai mắt cô ta sáng rực cả lên.

"Hầy, một tấm thẻ nhỏ thôi mài" Cao Chấn nhếch môi cười gật đầu.

Cả đám đi vào phòng riêng, Cao Chấn ngồi xuống trước, những người khác tranh nhau ngồi xung quanh anh ta. Triệu Lâm Phong thăm lắc đầu, tìm một góc ngồi xuống.

Mọi người thấy Triệu Lâm Phong ngồi cách xa Cao Chấn như thế, trong lòng đều cảm thấy ngu ngốc, không biết nằm bắt cơ hội kéo gần quan hệ với Cao Chấn.



Gia đình Cao Chấn cũng rất có tiếng ở huyện Thanh Khê, họ là tổng đại lý cung cấp hàng hoá cho các trung tâm mua sắm lớn và siêu thị trong thị trấn.

Hơn tám mươi phần trắm các trung tâm mua sắm và siêu thị ở huyện Thanh Khê đều được gia đình Cao Chấn cung cấp hàng hoá, họ cũng có khá nhiều cơ sở kinh doanh ở quận Tây Thành, thành phố Tân Giang.

“Cậu Cao, doanh thu hàng tháng của gia đình cậu hiện chưa tới một trăm vạn phải không?”

Tô Dĩnh Nhi giành được chỗ ngõi bên tay phải Cao Chấn, cô ta cứ như muốn áp sát vào người anh ta luôn vậy.

“Một trăm vạn?" Cao Chấn cười khinh thường, nâng ly lên mời cả đám.

"Hai ngày trước mới ký đơn đặt hàng của một chuỗi trung tâm mua sắm lớn, lợi nhuận một tháng gần ba trăm vạn kia kìa"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, thái độ càng. thêm nhiệt tình.

"Ôi, khi nào tôi mới có thể theo kịp cậu đây Cao Chấn, cố gắng nhiều năm trời mà mới gửi tiết kiệm được hai trăm vạn, lợi nhuận một năm của gia định cậu còn nhiều hơn cả tiền tiết kiệm nhiều năm của tôi”

Một người bạn học nam tên Vương Đông lên tiếng, tuy miệng đang cảm thán nhưng trên mặt lại đầy tự hào.

Mấy cô gái nhân lúc uống rượu nhích lại găn đám con trai, có điều gái bên cạnh Cao Chấn vẫn nhiều hơn, trông họ cũng có vẻ thoáng hơn.

“Các cậu thì tốt rồi, ngày nào bạn trai tôi cũng đi làm từ năm giờ sáng đến tận chín giờ tối, nói cái gì mà lập nghiệp ấy, lâu thế tồi mà cũng chỉ mới tiết kiệm được hơn một trắm vạn” Trương Văn cũng không nhịn được bèn phàn nàn, mà nghe có vẻ chẳng khác gì đang khoe khoang,

Về phần Triệu Lâm Phong, một tên lính đã xuất ngũ, không ai có hứng thú quan tâm đến hẳn.

Rủ hẳn tới đây cũng chỉ để làm nền cho sự thành công của họ thôi. Không có so sánh thì sao có thể làm nối bật lên niềm tự hào của họ?