Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 151: Thái tử không an phận



Hoàng đế nhìn hắn thật sâu, không nói gì thêm, phất tay cho hắn lui xuống. Mục Vô Ngần rời khỏi Càn Nguyên điện, lập tức đi tìm Thẩm Tại Dã.

“Hằng vương đã bị phế hai chân, chắc là sẽ không còn mơ tưởng đến ngôi vị thái tử nữa.” Hắn nhìn Thẩm Tại Dã: “Ngôi vị của ta rốt cuộc cũng đã vững chắc?”

Thẩm Tại Dã vẻ mặt do dự, nhưng vẫn khẽ gật đầu: “Hiện tại đã không còn ai thích hợp làm thái tử hơn ngài.”

“Thừa tướng còn lời gì muốn nói?” Nhìn thấy biểu cảm của y, Mục Vô Ngần cau mày: “Vẫn còn vấn đề gì sao?”

“Không biết điện hạ đã từng nghĩ đến tâm tư của bệ hạ chưa?” Thẩm Tại Dã thở dài: “Vết thương của Hằng vương tuy không thể đổ lên đầu ngài, nhưng trong lòng hoàng thượng chắc chắn sẽ có chút suy nghĩ.”

Nói đến chuyện này, thái tử liền nhớ đến lời nói của hoàng đế vừa rồi, vội vàng nói: “Thừa tướng liệu sự như thần, phụ hoàng quả thật có ý trách cứ ta, lời nói cũng khá nặng nề, phải làm sao bây giờ?”

“Ngài đối xử tốt với Nam vương là được.” Thẩm Tại Dã nói: “Bệ hạ có ý kiến với ngài, cũng sẽ vì hành động quan tâm huynh đệ của ngài mà thay đổi.”

“Nhưng…” Thái tử mím môi, cau mày: “Tuy rằng Nam vương không có ý định tranh giành ngôi vị, nhưng dù sao nó cũng là hoàng tử, ta đối xử quá tốt với nó, chẳng phải là nuôi hổ để họa sao?”

“Chuyện này phải do điện hạ tự mình cân nhắc.” Thẩm Tại Dã cười: “Hoàng thượng đang độ tráng niên, ngài làm thái tử ít nhất cũng phải mười mấy năm nữa mới có cơ hội kế vị, trong khoảng thời gian đó sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không thể nói trước được.”

Mười mấy năm…

Mục Vô Ngần có chút sốt ruột: “Ta không thể chờ lâu như vậy. Phụ hoàng đã làm hoàng đế hai mươi mấy năm, cũng đủ rồi chứ?”

“Điện hạ!” Thẩm Tại Dã sa sầm mặt: “Đừng nói bậy!”

Lời này chỉ nên nghĩ trong lòng, sao lại nói ra miệng?

Mục Vô Ngần giật mình, vội vàng kiềm chế lại, chắp tay: “Là Vô Ngần lỡ lời, mong thừa tướng coi như chưa nghe thấy.”

“Thẩm mỗ tất nhiên có thể coi như chưa nghe thấy, nhưng nếu để bệ hạ biết tâm tư này của ngài thì thứ mất đi không chỉ là ngôi vị thái tử.” Thẩm Tại Dã nghiêm mặt: “Tâm tư như vậy đừng nên có nữa.”

“Vô Ngần biết rồi.” Thái tử gật đầu, cười nói sang chuyện khác, bàn luận với y những việc khác.

Nhưng, suy nghĩ này lại như hạt dưa hấu, nhanh chóng bén rễ nảy mầm trong lòng hắn, mọc ra một chuỗi dây leo.

Thẩm Tại Dã không phải là không nhìn ra tâm tư của hắn, nhưng nhìn ra cũng chỉ có thể giả vờ như không thấy, nói chuyện một lúc, y liền cáo lui.

Lúc sắp đi, Mục Vô Ngần còn hỏi y một câu: “Mộng Nhi thế nào rồi?”

“Điện hạ yên tâm.” Thẩm Tại Dã cười: “Nửa tháng sau, ngài nhất định sẽ thấy nàng ta bình an vô sự đứng trước mặt ngài.”

“Vô Ngần tin tưởng thừa tướng.” Thái tử đầy cảm kích: “Vậy ta sẽ chờ, mong thừa tướng tận tâm.”

“Được.” Thẩm Tại Dã gật đầu, sải bước rời khỏi Đông cung.

Hằng vương xảy ra chuyện, hoàng đế trách cứ thái tử, gần đây cũng không cho hắn hầu hạ bên cạnh, ngược lại luôn mang theo Nam vương, thỉnh thoảng tranh luận với hắn về đạo trị quốc của Nho gia.

Nếu là hoàng tử khác thì Mục Vô Ngần còn kiêng dè, nhưng nhìn thấy Mục Vô Hạ, lại còn mỗi lần đều cãi nhau với phụ hoàng đến đỏ mặt tía tai, hắn liền không để tâm nữa, ngược lại bắt đầu thật sự tính toán đến ngôi vị hoàng đế.

Thấy mùa hè đã sắp kết thúc, Đào Hoa vừa ăn bưởi tươi, vừa nhìn nụ cười đầy nham hiểm trên mặt Thẩm Tại Dã, không khỏi rùng mình.

“Gia lại đang tính toán âm mưu gì vậy?”

“Hửm?” Thẩm Tại Dã ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cười như không cười: “Nàng nói gì?”

“… Ý thiếp thân là, nhìn gia tập trung như vậy, chắc hẳn là đang mưu đồ đại nghiệp gì đó.” Đào Hoa cười, đưa một múi bưởi đến bên miệng y: “Không biết có thể tiết lộ cho thiếp thân biết một chút không?”

Thẩm Tại Dã há miệng cắn múi bưởi, mặc kệ nàng dựa vào người mình, tự nhiên ôm nàng, nhìn đồ vật trên bàn nói: “Còn nửa tháng nữa nàng có thể đi gặp thái tử.”

Đào Hoa ngẩn người, có chút bất ngờ: “Gia thật sự muốn để thiếp thân quay về bên cạnh thái tử?”

“Nàng muốn quay về không?” Thẩm Tại Dã nhìn nàng đầy ẩn ý.

Nhìn y một lúc, Đào Hoa đoán được y đang nghĩ gì.

E là không phải muốn nàng quay về bên cạnh thái tử, mà là muốn nàng đi gặp thái tử lần cuối. Nhưng, hiện tại vết thương ở tay thái tử đã khỏi, Hằng vương lại đã thành phế nhân, trong tình huống này, Thẩm Tại Dã lấy đâu ra tự tin có thể lật đổ thái tử trong vòng nửa tháng?

Cúi đầu nhìn đồ vật trên bàn, đó là một quyển sổ, ghi rất nhiều tên người, nàng liếc mắt một cái đã thấy bốn chữ “Thái bộc Tần Thăng”.

Tần Thăng là người của Thẩm Tại Dã, nhưng hình như là vì được thái tử đề bạt, lập công trước mặt hoàng đế, nên đã trở thành thái bộc, hiện tại không biết vì sao mà không còn lui tới với tướng phủ.

Phía trên tên hắn có một nét mực chưa gạch bỏ, xem ra Thẩm Tại Dã muốn gạch bỏ tên này, nhưng không biết vì sao lại dừng lại giữa chừng.

“Gia có ý gì?” Đào Hoa chớp mắt: “Người này chẳng phải là người của gia sao?”

“Là người của ta.” Thẩm Tại Dã mỉm cười: “Nhưng trên danh nghĩa, hắn đã là người của thái tử.”

Đã là người của thái tử, vậy tai họa do hắn gây ra, chỉ có thái tử gánh chịu.

Đào Hoa rất khó hiểu: “Gia có thể nói rõ hơn một chút không?”

“Nếu để nàng biết thì còn ra thể thống gì nữa?” Thẩm Tại Dã cười khẽ, nhéo cằm nàng: “Nàng không muốn cứu thái tử sao?”

Đào Hoa ngẩn người, nhanh chóng cụp mắt: “Thiếp thân lấy đâu ra bản lĩnh cướp miếng thịt trong miệng gia? Gia đã quyết định không cứu, vậy thiếp thân cũng bất lực.”

“Thật sao?” Thẩm Tại Dã nhìn nàng đầy ẩn ý: “Hắn đối xử tốt với nàng như vậy, nàng không động lòng à?”

Đào Hoa trợn mắt, nói: “Nữ nhân trong hậu viện cũng đều đối xử tốt với gia, sao không thấy gia động lòng?”

Hình như cũng có lý, Thẩm Tại Dã yên tâm cười, hôn nhẹ lên trán nàng, thấp giọng: “Tây Vực tiến cống mấy con sói tuyết, hoàng thượng định vào dịp thu hoạch sẽ mang ra cho văn võ bá quan chiêm ngưỡng, hiện tại đang nuôi trong cung.”

Sói?

Nhớ đến đàn sói mà nàng gặp phải lúc mới đến Đại Ngụy, Đào Hoa giật mình, kinh ngạc nhìn y: “Gia…”

“Đây là chủ ý của thái tử, ta đã ngăn cản hắn.” Thẩm Tại Dã vô tội nói: “Hắn không nghe, vậy ta cũng bất lực.”

Đào Hoa hít sâu một hơi, che mắt. Nàng đã ám chỉ Mục Vô Ngần rất nhiều lần, hãy ngoan ngoãn làm thái tử của mình, đừng làm gì cả, nhất định sẽ yên ổn chờ đến ngày đăng cơ. Nhưng tại sao người này lại không an phận như vậy?

Sói tuyết bị nhốt ở Khúc U cung, cách tẩm cung của hoàng đế rất xa, lại có trọng binh canh giữ, rất khó để chạy ra ngoài.

Nhưng, Mục Vô Ngần đang cùng các mưu thần bàn bạc, nên thả mấy con sói đó ra vào lúc nào.

“Thái tử đã quyết định rồi sao?” Một mưu thần chắp tay: “Nếu đã làm thì phải làm cho triệt để, nếu không chuyện bại lộ, ngài và chúng thần sẽ không còn cơ hội trở mình.”

“Yên tâm, ta đã sắp xếp ổn thỏa.” Mục Vô Ngần cười: “Nam Cung vệ úy phụ trách canh giữ hoàng cung đã bàn bạc với ta, nếu thành công, sẽ không thiếu phần của hắn. Bây giờ chỉ cần chờ thời cơ chín muồi, Tần Thái bộc thổi một tiếng còi, là có thể thay đổi triều đại.”

Cơ hội trời ban, hắn sao có thể bỏ lỡ? Vừa hay có sói tuyết Tây Vực tiến cống, nếu xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể trách thị vệ canh gác bất lực. Súc sinh cắn chết hoàng đế, người đời sau chẳng lẽ lại đổ lỗi cho hắn? Phụ hoàng vừa băng hà, hắn với tư cách là thái tử sẽ danh chính ngôn thuận đăng cơ, không dính một vết nhơ nào, lại là một vị minh quân.

Cơ hội ngàn năm có một này, thiên thời địa lợi nhân hòa, hắn đều có đủ, ngay cả đại thần khó đối phó như Thẩm Tại Dã cũng đã thu phục, Mục Vô Ngần không tìm ra lý do gì để khuyên mình không hành động.

Thành bại tại đây!

Trong cung bỗng nhiên có chút căng thẳng, Mục Vô Hạ cảm nhận được, đứng trước cửa Càn Nguyên điện, nhìn về phía Đông cung, cau mày.

“Thái tử muốn làm gì?” Hắn hỏi Thẩm Tại Dã bên cạnh: “Ta luôn cảm thấy huynh ấy có ý đồ gì đấy.”

“Vi thần không biết.” Thẩm Tại Dã vô tội lắc đầu: “Nếu vương gia tò mò thì có thể đi hỏi thử?”

Mục Vô Hạ nhìn y thật sâu, nghiêm mặt: “Ta không hy vọng ngài giúp huynh ấy làm chuyện hại người.”

“Vương gia yên tâm.” Thẩm Tại Dã cười: “Lần này vi thần tuyệt đối không giúp, cũng không ủng hộ hành vi của thái tử điện hạ. Thiện ác đến cùng đều có báo ứng, bình thường vẫn nên tích đức hành thiện thì hơn.”

Tích đức hành thiện? Thẩm Tại Dã? Mục Vô Hạ không nhịn được cười, lắc đầu: “Ngài mà có thể buông dao đồ tể, thì mặt trời mọc đằng Tây. Ta không yêu cầu ngài làm chuyện tốt, chỉ cần đừng làm hại bá tánh.”

“Vi thần hiểu.” Thẩm Tại Dã gật đầu, nhìn đứa nhỏ này lưng thẳng tắp bước đi, bộ long bào màu bạc bốn móng cũng được hắn mặc toát lên khí phách hiên ngang.

Trẻ con rồi cũng sẽ trưởng thành, mà sự trưởng thành của Nam vương điện hạ, hình như còn nhanh hơn và tốt hơn so với dự đoán của y.

Ba ngày sau, hoàng cung đêm khuya.

Thị vệ canh giữ Khúc U cung đều bị điều đi, Tần Thăng thổi một tiếng còi, ba con sói tuyết nhe nanh, đi về phía tẩm cung của hoàng đế.

Đêm nay trong cung đặc biệt yên tĩnh, ngay cả thị vệ tuần tra cũng không thấy bóng dáng. Hoàng đế đang ở trong cung của Lan Quý phi, lăn qua lộn lại, nắm tay Lục Chỉ Lan hỏi: “Ái phi cảm thấy Nam vương là đứa trẻ như thế nào?”

Lục Chỉ Lan ngẩn người, hơi bất mãn nói: “Thần thiếp không hiểu rõ Nam vương, không thể đánh giá.”

“Nhưng hình như nàng không thích nó.”

Đó là điều hiển nhiên, thứ Thẩm Tại Dã thích, nàng ta đều không thích, nhưng… vẫn phải giúp y, may mắn là cách giúp Nam vương lại chính là nói xấu hắn.

“Nam vương còn quá nhỏ, lại luôn cãi lời người.” Nàng ta nói: “Thần thiếp tất nhiên là không thích ngài ấy, gần đây bệ hạ làm sao vậy? Lại để Nam vương ở lại trong cung qua đêm.”

“Mẫu phi của nó đã mất, lại chưa đến tuổi trưởng thành.” Hoàng đế thở dài: “Trẫm muốn nó ở bên cạnh trẫm nhiều hơn, cũng nếm thử cảm giác được yêu thương.”

“Sao phải như vậy?” Lan Quý phi lắc đầu: “Ngài ấy cũng nên quen rồi, bây giờ ân sủng ngài ấy, e là ngài ấy sẽ không hiếu học.”

Nhìn nàng ta chu môi nói xấu người khác, Minh Đức đế bật cười, cưng chiều nhéo má nàng ta: “Nàng nghĩ nhiều rồi.”

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo