“Ta và Lục Chỉ Lan quen biết nhiều năm, phụ thân nàng ấy là bằng hữu vong niên với ta." Thẩm Tại Dã nói: "Nên ngoài chuyện khác ra, ta cũng phải quan tâm nàng ấy một chút."
“Ồ." Đào Hoa gật đầu: "Gia làm đúng lắm."
“Tối nay ta định đến đây từ sớm, là nàng ấy đột nhiên muốn ta uống rượu với nàng ấy, bởi vì năm năm trước, vào ngày này đã xảy ra chuyện không vui, nàng ấy chỉ muốn vượt qua chuyện cũ. Nên ta đành phải ở lại đó đợi nàng ấy uống xong." Y nhìn nàng, nhíu mày: "Ta không cố ý thất hứa."
Thì ra là vậy. Đào Hoa cúi đầu: "Thiếp thân hiểu rồi."
Chuyện tối nay coi như đã có lời giải thích, nhưng tại sao nàng vẫn không vui? Thẩm Tại Dã mím môi, do dự hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Chuyện ở miếu Nhân Duyên hôm đó là ta đã quá lời, ta không có ý đó, chỉ là có chút tức giận... Nàng có thể coi như chưa từng nghe thấy không?"
Đào Hoa sững người, ngẩng đầu nhìn y, cười, nhưng trong mắt nàng như có một lớp băng mỏng, chỉ cần y dùng sức gõ nhẹ, nước ấm bên dưới sẽ trào ra.
Khiến nàng tủi thân bao nhiêu ngày, bây giờ mới chịu nhận lỗi? Muộn rồi!
Thẩm Tại Dã thở dài, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Ta đã cúi đầu nhận lỗi với nàng, nàng có thể thu lại gai nhọn không? Bây giờ có thể nói cho ta biết, hôm đó tại sao nàng lại ở cùng Lý Tấn không?"
Đào Hoa mỉm cười hỏi: "Bất kể thiếp thân nói gì, gia đều không trách tội sao?"
"Ừ." Thẩm Tại Dã gật đầu: "Tối nay ta cho phép nàng nói thoải mái."
"Vậy thì được." Đào Hoa đẩy y ra, sắc mặt thay đổi, khoanh tay, nhíu mày: "Ngài mù hay ngốc vậy? Hôm đó ở miếu Nhân Duyên, ngài ôm mỹ nhân trong lòng, thiếp thân chẳng lẽ không đi theo sau? Người đông như vậy, bị chen lấn đến xa như thế, ngài cũng không thèm quay đầu nhìn thiếp thân, chẳng lẽ không cho thiếp thân tự mình đứng đó đợi ngài sao?"
"Kinh thành này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thiếp thân chỉ ngồi xổm ở cửa ra vào thôi. Ai ngờ lại gặp tên súc sinh Lý Tấn? Hắn ta kéo thiếp thân đi cầu quẻ, treo túi thơm, thiếp thân không khỏe bằng hắn ta, chẳng lẽ phải cắn hắn ta sao? Ngài nhìn thấy bọn ta, không lập tức cho hắn ta một đấm đã là may mắn lắm rồi, sao còn trách thiếp thân?!"
Lời oán trách như thác lũ, khiến Thẩm Tại Dã ho khan, y chống tay ngồi dậy, lau nước bọt bắn lên mặt, cười khẽ: "Thì ra là vậy."
"Ngài còn cười?" Đào Hoa đỏ hoe mắt, ấm ức: "Chuyện này từ đầu đến cuối liên quan gì đến thiếp thân? Ngài lại đổ hết lên đầu thiếp thân, còn gây khó dễ cho thiếp thân, cho dù thiếp thân có tính tình tốt, ngài cũng không nên như vậy!"
"Là ta sai." Thẩm Tại Dã ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: "Ai bảo nàng không nói rõ ràng? Ta cứ tưởng nàng và hắn ta còn vương vấn, nên... Những chuyện sau đó không phải là gây khó dễ cho nàng, mà là nàng không để ý đến ta, nên ta mới tìm cách để nàng xuất hiện trước mặt ta nhiều hơn."
Còn có chuyện như vậy? Đào Hoa tức giận, đấm vào ngực y: "Ngài ngốc sao? Muốn thiếp thân xuất hiện trước mặt ngài, chẳng lẽ không thể ban thưởng chút gì đó sao? Như vậy thiếp thân xuất hiện cũng vui vẻ!"
"..." Thẩm Tại Dã thở dài: "Là ta tính toán sai."
"Bây giờ thiếp thân phải nói rõ ràng với ngài." Đào Hoa nghiến răng, nghiêm túc nhìn y: "Thiếp thân và Lý Tấn, trước kia có thù, gần đây không có ơn, tuyệt đối không thể nào có tình cảm! Ngài còn nghi ngờ thiếp thân, vậy đầu óc ngài bị kẹp cửa rồi!"
Thẩm Tại Dã nhíu mày, nhìn nàng, đột nhiên nhớ đến lời Lý Tấn nói ở Phù Vân lâu, lòng y trĩu xuống.
"Hắn ta đối với nàng cũng chưa chắc đã hoàn toàn vô tình."
Đào Hoa trợn mắt: "Người ta muốn ăn táo, hắn ta không cho, bây giờ không muốn ăn nữa, hắn ta lại mang đến cả xe. Đây đúng là ân tình, nhưng thiếp thân không cần!"
Không cần sao? Cổ độc trên người nàng... Thẩm Tại Dã nhíu mày, chẳng lẽ nàng không biết?
"Gia đã nói, hợp tác cần phải chân thành, vậy thiếp thân hôm nay sẽ nói rõ ràng. Từ khi gả vào phủ thừa tướng, thiếp thân đã quyết định sẽ làm tròn bổn phận của tì thiếp, tuyệt đối không làm chuyện gì vượt quá giới hạn."
Đào Hoa nghiêm túc nhìn y: "Cho dù phong tục của Triệu quốc và Ngụy quốc khác nhau, thiếp thân cũng chấp nhận chuyện ngài một dạ hai lòng, thay đổi thất thường, đó là truyền thống và thói quen của các ngài, thiếp thân không thể thay đổi, cũng lười thay đổi, nhưng ngài không có lý do gì mà nghi ngờ thiếp thân!"
Y một dạ hai lòng, thay đổi thất thường? Thẩm Tại Dã nheo mắt: "Trong lòng nàng, ta là loại người như vậy sao?"
"Không phải trong lòng thiếp thân." Đào Hoa nhướng mày: "Chẳng phải ngài vốn dĩ là như vậy ư?"
Đàn ông Đại Ngụy tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nàng cũng coi như là nhập gia tùy tục.
Thẩm Tại Dã tức giận bật cười, nắm lấy vai nàng, ánh mắt sâu thẳm: "Khương Đào Hoa, nàng giả ngốc hay ngốc thật?"
Y đối xử với nàng khác biệt, nàng không nhận ra sao? Đối với ai cũng đầy mưu tính, chỉ có nàng là y muốn bảo vệ, nàng cũng không nhận ra sao? Nàng nhìn thấu mọi nước cờ của y, sao lại không nhìn thấu trái tim y?
Đào Hoa chớp mắt, nhìn y: "Ý gia là ngài đối với thiếp thân là một lòng một dạ?"
Lời này nói ra, ngay cả nàng cũng cảm thấy buồn cười, không khỏi rùng mình.
Thẩm Tại Dã sắc mặt u ám, ôm lấy gáy nàng, hôn xuống. Khác với những nụ hôn dịu dàng trước kia, nụ hôn này mang theo sự hung dữ, khiến Đào Hoa đau đớn kêu lên.
"Ta không thể nào một lòng một dạ với nàng." Giữa hơi thở gấp gáp, y nghiến răng: "Sau này nếu gặp được nữ nhân tốt hơn, nàng sẽ bị ta ruồng bỏ!"
"Ồ." Đào Hoa gật đầu, nhìn y: "Chuyện này chẳng phải rất bình thường sao? Thiếp thân còn chưa giận, ngài tức giận làm gì?"
Y tức giận chính là vì thái độ thản nhiên của nàng! Thẩm Tại Dã nổi giận, đè nàng xuống giường, siết chặt vai nàng, muốn bóp nát nàng!
"Nàng là nữ nhân rộng lượng nhất mà ta từng gặp." Y nheo mắt: "Còn rộng lượng hơn cả Mai Chiếu Tuyết trước kia, rộng lượng đến mức không giống nữ nhân!"
"Như vậy chẳng phải càng khiến đàn ông các ngài thích sao?" Đào Hoa cười: "Thông minh, xinh đẹp, hiền thục, không ghen tuông. Hiền thê như vậy, tìm đâu ra... Ưm."
Nàng chưa nói xong, miệng đã bị y chặn lại. Thẩm Tại Dã tức giận nhắm mắt, lẩm bẩm: "Kiếp trước chắc ta nợ nàng!"
Đào Hoa chớp mắt, nhìn y, đáng thương cầu xin: "Gia, nhẹ chút."