Từ trước đến nay hai chị em song sinh luôn tự cao tự đại, tự nhận mình là người có bản lĩnh, coi người khác như gà vịt heo bò mà tuỳ ý giết hại. Hai người cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình chết, thậm chí là chết sớm theo cách kinh khủng như thế.
Đến việc toàn thây cũng không được.
Lần đầu tiên hai chị em cảm nhận được cái chết cận kề, vội vàng xin tha. Nhưng mẹ Cố lại không có kiên nhẫn để nghe, bà đang vội cho cá ăn, không rảnh lãng phí thời gian với hai con rắn rết.
Cái thứ này sao đáng yêu bằng cá nhỏ chứ!
“Cứ kẹp chết bọn họ đi, trừng phạt đúng tội.” Mẹ Cố rầm rì nói nhỏ, nhưng cũng đủ lọt tai hai chị em song sinh.
Nghe vậy, sắc mặt vốn đã tái của hai cô ả lập tức trắng bệch. Giờ hai người luống cuốn nghĩ không thông, đinh ninh rằng lỗi sai đều do kẻ đưa tình báo, hai chị em nhất trí quyết tâm “Mày bất nhân thì đừng trách tao bất nghĩa”. Thấy mẹ Cố tay làm thủ pháp miệng chuẩn bị niệm chú, hai người vội vàng hô: “Bọn tôi còn có đồng loã.”
“Đồng loã?” Mẹ Cố đã sớm đoán được giả bộ giật mình, làm bộ ngạc nhiên, tò mò ngừng động tác niệm chú, im lặng nhìn về phía hai ả như có điều suy nghĩ.
Hai chị em song sinh thấy thế, nghĩ rằng bọn họ đã khiến mẹ Cố chú ý, vội vàng bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, tranh nhau thể hiện giá trị của mình. Người thì nói trong tổ chức có những ai, hoạt động ở phạm vi nào, kẻ thì kể ai trong tổ chức thường thích làm gì, hay đi đến đâu.
Trừ việc không dám tiết lộ về Tà thần, hai chị em bán đứng sạch sẽ những người còn lại. Sau cùng, hai người nơm nớp lo sợ mà hướng về phía mẹ Cố xin tha: “Trong thang máy có lắp camera, bây giờ là thời đại pháp chế, giết người là phạm tội, vô cùng phiền toái. Chi bằng bắt nhốt tụi tôi hoặc ném vào tù cũng được, coi như bớt chút phiền hà cho ngài.”
Tuy rằng các thuật sĩ đều có cách qua mặt camera an ninh, nhưng không thể chắc chắn một trăm phần trăm không bị người phía trên phát hiện. Dù biết người Cố gia có quan hệ với phía trên, nhưng người Hoa Quốc đều có tâm lý chung là nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Hai chị em cảm thấy có thể dùng yếu tố này để đả động bọn họ, tranh thủ một cơ hội sống. Làm tù binh hay ngồi tù cũng được, chả khác nhau là mấy, đều là mất tự do như nhau. Phải còn sống thì mới còn cơ hội chạy trốn.
Hai chị em hy vọng mẹ Cố nhìn vào việc họ đã bán đứng các thành viên trong tổ chức mà hạ thủ lưu tình. Mà mẹ Cố lãng phí thời gian với họ như vậy cũng vì đống tính báo trong miệng chúng. Đám tù binh ở nhà chẳng dễ bị cạy miệng như hai cô.
Cái khác không nói, chỉ mỗi việc không cần ôm cây đợi thỏ nữa đã tiết kiệm được không ít thời gian rồi.
Đã có thông tin, nhưng đôi song sinh này vẫn còn chút tác dụng, có thể dùng làm mồi câu để bắt Tà thần, tất nhiên không thể giết chết ngay được. Chờ sau khi bắt được hết đám thủ hạ của Tà thần, cả tổ chức chỉ còn mỗi mình hắn, không tin hắn không sốt ruột.
Mẹ Cố nghe xong, làm bộ làm tịch như đã bị hai chị em thuyết phục, bảo Cố Trường Sinh mở cửa, lệnh con cua kẹp hai ả vào, ném vào góc phòng khách, làm bạn với hai tên xui xẻo kia.
Xong việc, mẹ Cố tiếc nuối nhìn hai con cua dính vô số vi khuẩn đang bò ngang dưới đất. Nhìn một lúc bà mới nhớ Du Tri Nhạc còn đang đói bụng chờ bà. Lúc nãy đã hẹn ba phút nữa sẽ qua, giờ cũng chẳng kịp tiếc hai con cua, vứt việc giải quyết cho Cố Trường Sinh, bà vội vàng xách theo hộp giữ nhiệt đi qua nhà Du Tri Nhạc.
Cố Trường Sinh nhặt hai con cua bỏ vào sọt rác, sau đó quét dọn người gỗ nhỏ và mấy sợi tóc trên mặt đất. Camera an ninh trong thang máy và camera trước cửa nhà Cố gia thì không cần quan tâm, chỉ toàn là đồ trang trí, hoàn toàn không cần lo lắng nó quay phải thứ không nên quay. Dọn dẹp xong xuôi, Cố Trường Sinh mới mang số tình báo mà mẹ Cố đã lấy được, cùng Tổ sư gia ra cửa đi ‘cứu vớt thế giới’.
Nhìn dáng vẻ phấn khởi của hai người, cha Cố – kẻ phải ở lại giữ nhà cực kỳ hâm mộ. Ông cũng rất là muốn đi chiến với Tà thần, dưỡng lão bao nhiêu năm rồi, đâu chỉ có mỗi mẹ Cố là ngứa tay ngứa chân.
Hay là chờ mọi chuyện kết thúc, mình cùng vợ bỏ tất cả lại đi du lịch tuần trăng mật, trên đường tiện tay lo vài việc bao đồng? Cha Cố sờ sờ cằm, cảm thấy chủ ý này không tệ, rất đáng để thử. Dù sao người lớn tuổi không thể nằm im một chỗ dưỡng lão được, lâu lâu cũng cần vận động một chút cho khỏe người, kẻo đến lúc về nhà lại đổ nhiều bệnh.
Hai rưỡi chiều, phần lớn những người làm công ăn lương đều đã kết thúc giờ nghỉ trưa, bắt đầu ca chiều của mình. Nơi đó có một tòa cao ốc văn phòng mới xây dựng xong, số lượng công ty thuê văn phòng khá ít, nhân số không nhiều, vì vậy người đi lại trên phố thưa thớt, hai bàn tay cũng không đếm được bao nhiêu người.
Trời hôm nay âm u che khuất ánh nắng mặt trời, có lẽ sắp mưa. Bỗng một thanh niên cực kỳ tuấn mỹ khoác áo khoác nâu nhạt xuất hiện ở góc đường, những ai vô tình nhìn thấy hắn đều thấy người trước mắt như đang tỏa sáng, sáng đến mức xua tan mây đen, ánh mặt trời len lỏi qua từng tầng mây chiếu xuống nhân gian. Tia sáng ảo diệu phủ lên người hắn, tựa như người trời mang ánh sáng đến muôn nơi.
Hiếm khi gặp một người đàn ông đẹp đến kinh thán như vậy, đám người vội vàng trên đường đều bước chậm lại, nhịn không được quay đầu nhìn lén người ta. Dù sao ai mà chẳng thích thưởng thức cái đẹp.
Nhưng càng nhìn càng thấy sai sai, sao mà sắc mặt mặt soái ca kia lạ thế. Tuy rằng da của hắn rất trắng, nhưng sắc mặt lại trắng thái quá, trắng đến mức tái nhợt.
Có phải hắn bị bệnh không?
Nghĩ đến khả năng này, người ta mới chú ý trên trán soái ca lấm tấm mồ hôi. Thời tiết mùa đông nhiệt độ rất thấp, con người hạn chế vận động nhiều thì lấy đâu ra nhiều mồ hôi vậy.
Mọi người nhịn không được lo lắng thay cho anh chàng đẹp trai. Một cô gái gần hắn nhất tiến lại, có vẻ muốn hỏi thăm giúp đỡ hắn. Ai ngờ cô gái còn chưa kịp đến gần thì anh chàng đã lảo đảo một cái, nếu không phải hắn kịp giơ tay bám vào cột đèn bên cạnh thì đã ngã đập mặt xuống đường.
Như này thì khỏi cần phải hỏi thăm nữa, chắc chắn là sinh bệnh rồi. Công nhân vệ sinh ở khu này rất có trách nhiệm, mặt đường được quét sạch bong, bụi đất còn không thấy thì vấp ngã kiểu gì. Chắc chắn là do thân thể hắn không thoải mái, chân mất sức nên mới xém vấp ngã.
Đều là người ăn ngũ cốc mà lớn, ai mà chẳng có lúc sinh bệnh. Hai thanh niên đi ngang qua tuy có chút ghen tị vì bề ngoài của đối phương, cảm thấy hắn quá hấp dẫn ánh mắt người khác phái, vừa xuất hiện đã câu hết mấy cô gái ít ỏi xung quanh. Nhưng dưới tiết trời lạnh lẽo, bảo họ mặc kệ một người mắc bệnh giữa đường thì họ không làm được.
Người ta không thù không oán với mình, lại sinh bệnh giữa trời đông giá rét, giờ mà mặc kệ hắn nằm giữa đường lỡ hắn mất mạng luôn thì sao. Hai thanh niên nào dám bơ nữa, vội vàng chạy lại: “Anh bạn, anh có ổn không?”
Một trong hai vỗ nhẹ vào vai chàng đẹp trai kia nhưng không thấy hắn đáp lại. Người này hơi nóng nảy, có vẻ tình hình nghiêm trọng rồi.
Cô gái lúc trước định hỏi thăm chàng đẹp trai vừa gấp gáp lấy di động, vừa nói với nam thanh niên: “Để tôi gọi xe cấp cứu, ở kia có cửa hàng tiện lợi, hai anh dìu ảnh vào đó nằm đỡ trên ghế một lúc đi.”
Hai thanh niên nghe vậy, mỗi người dìu một bên chàng đẹp trai, nhanh chóng đỡ hắn vào cửa hàng. Chủ tiệm đã chứng kiến tình huống bên ngoài, thấy người được dìu vào thì nhanh tay mở cửa, nhường chiếc ghế dựa mình đang ngồi cho hắn nghỉ ngơi.
“Bị tụt huyết áp thì phải.” Chủ tiệm thời trẻ từng làm y tá, sau khi về hưu rảnh rỗi quá nên mở một cửa hàng tiện lợi. Làm việc ở bệnh viện mấy chục năm, bà có nhiều hiểu biết với mấy chứng bệnh thường gặp, nên đoán hắn tụt huyết áp.
“Cô gái ơi không cần gọi điện thoại đâu, tới kệ hàng cuối cùng lấy túi đường qua đây.” Cô gái vốn đang gọi điện thoại nghe thế lập tức cúp máy, chạy đi lấy túi đường theo hướng dẫn của bà chủ. Thời buổi bây giờ gọi xe cấp cứu cũng không dễ, nếu không mắc bệnh gì nặng mà chỉ bị tụt huyết áp thì không cần gọi xe cấp cứu.
Có đường glucose, chủ tiệm lấy ly giấy dùng 1 lần gần đó, đổ nước lọc vào rồi khuấy đường, cắm ống hút, đút cho chàng trai đang ngất xỉu.
Ngậm ống hút uống hai hớp nước đường, được nghỉ ngơi một lát, chàng đẹp trai tỉnh táo hơn một chút. Hắn nhìn hoàn cảnh xung quanh, đã đoán được chuyện gì vừa xảy ra. Ngại làm phiền người khác, hắn chủ động nhận ly rồi uống nốt ly nước. Đợi hắn uống xong, chủ tiệm cầm một cái bánh mì nhỏ đưa cho hắn: “Nhóc con, không ăn cơm trưa à?”
Người trẻ tuổi bây giờ đều như vậy, ăn uống không đúng giờ đúng giấc, bữa ăn bữa bỏ, cơ thể khoẻ mạnh bị bỏ đói riết mà sinh cả đống bệnh.
Nghe bà chủ nói thế, chàng đẹp trai ngượng ngùng cười: “Trưa nay cháu tăng ca đến giờ mới xong, đang muốn đi ăn đây, ai ngờ mới đi được nửa đường cơ thể đã khó chịu, mắt tối sầm, cái gì cũng không thấy. May mà gặp được nhiều người tốt.”
Nói xong, hắn quay sang cảm ơn hai nam thanh niên và cô gái đã giúp đỡ hắn, sau đó nói với hai thanh niên: “Lúc nãy tôi có nghe thấy tiếng cậu gọi, nhưng mà đầu váng mắt hoa chóng mặt, không còn sức để nói chuyện.”
“Không sao không sao, anh ổn là được.” Cơ thể không thoải mái nên có thề thông cảm. Hai thanh niên vốn cũng chẳng để việc này trong lòng, dù có thật thì trước mặt con gái họ cũng không thể thể hiện sự ích kỷ của mình. Tóm lại hai thanh niên cực kỳ rộng lượng.
Ăn hết cái bánh mì, cũng uống xong cốc nước đường, cuối cùng hắn cũng khôi phục chút sức lực, dưới ánh mắt lo lắng của mọi người hắn chậm rãi đứng dậy, thuận tay lấy hai thanh chocolate trên kệ hàng tính tiền chung với gói đường và ly nước ban nãy. Tính tiền xong, đang lúc mọi người nghĩ hắn mua thanh chocolate này để mình ăn thì hắn chia chocolate nhét vào tay mọi người: “Hôm nay cảm ơn mọi người rất nhiều, đã làm tốn thời gian của mọi người rồi, ngại quá.”
Rất ít cô gái ghét chocolate, đặc biệt là chocolate của một chàng trai cực kỳ đẹp tặng, ý nghĩa cực kỳ khác biệt. Bị sắc đẹp hút hồn, cô gái không phòng bị chút nào, vui vẻ nhận thanh chocolate. Riêng hai thanh niên vì duy trì hình tượng người tốt vô tư giúp đỡ mọi người thì nói sao cũng không nhận.
Chàng đẹp trai thấy thế vội vàng rút ví tính mua thêm thuốc lá: “Là tôi sơ sót, hẳn là phải mua thuốc lá mới đúng.”
Mua thuốc lá?
Cái này sao được, hút thuốc trước mặt con gái chắc chắn sẽ mất hình tượng, so với uống rượu còn thấp hơn một bậc, hai thanh niên gấp gáp xua tay từ chối: “Đừng lãng phí tiền, chocolate là tốt rồi, tụi tôi không hút thuốc lá.” Nói xong, vội nhận chocolate từ đối phương, thậm chí trực tiếp xẻ mở bao bì, cầm chocolate chuẩn bị bỏ vào miệng ăn.
Ai biết chocolate đã đến bên miệng còn chưa kịp ăn thì đột nhiên có hai người đẩy cửa đi vào. Chẳng hiểu vì sao bên cạnh đầy chỗ trống mà hai người lại cố tình chen giữa đám người, một người ‘không cẩn thận’ đụng rớt thanh chocolate trên tay hai thanh niên.
“Này này, hai người làm gì thế hả?” Đi đứng không chịu nhìn đường. Nhìn hai thanh chocolate rớt trên mặt đất, thanh niên nhíu mày, còn chưa nói xong thì chàng đẹp trai đang yếu ớt vì tụt huyết áp đã chạy vọt ra ngoài, đến túi tiền cũng không thèm lấy, chả giống người bệnh một tí nào.
Chuyện gì thế này?
Đang yên đang lành sao lại bỏ chạy.
Mọi người đầu đầy chấm hỏi nhìn hai kẻ đụng vào người ta mà đến một câu xin lỗi cũng không thèm nói, người cao hơn vươn tay kéo mạnh kẻ sắp chạy ra ngoài, thuần thục vặn tay chàng đẹp trai ra sau lưng.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, mọi người chỉ biết há hốc mồm.
Lúc nhìn thấy Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên xuất hiện hắn đã âm thầm đề cao cảnh giác, nhưng do sợ làm hai người hoài nghi nên hắn không dám hành động gì. Cho đến khi Cố Trường Sinh đụng rơi thanh chocolate thì hắn mới nhận ra, hoài nghi cái quần què, hai người đó sớm biết hắn là ai, nhìn tư thế này chắc chắc là đến để bắt hắn.
Chờ khỉ gì nữa, lo co giò chạy thôi.
Nhưng vẫn trốn không nổi.
Tròng mắt hắn láo liên, lập tức nghĩ đến việc lợi dụng những người ở đây để thoát thân. Thuật sĩ chính đạo giả nhân giả nghĩa, chắc chắn sẽ để ý đến cái nhìn của dân thường.
“Các người làm gì thế? Tôi đã nói tôi không hề liên quan, tôi thật sự không tán tỉnh bạn gái của mấy người, còn từ chối cô ta rất nhiều lần, nhưng tôi đâu thể cấm cô ta yêu thầm tôi được. Vì chuyện này tôi đã phải chuyển chỗ làm, các người còn chưa vừa lòng hay sao?”
Vốn mọi người đang khó hiểu vì sao hắn đột nhiên chạy ra ngoài, giờ nghe xong mới vỡ nhẽ. Thấy thế, hai thanh niên lúc nãy bị đụng còn không được xin lỗi đã có sẵn thành kiến với hai người Cố Trường Sinh lập tức nói đỡ: “Anh em à, việc này hai người không đúng rồi. Rõ ràng người sai là bạn gái của hai người, giờ hai người không về nhà làm rõ phải trái với cô ta, nên chia tay thì chia tay, nên tha tha thứ thì tha thứ, mắc gì đến làm phiền người bị hại? Người ta đã bị các người ép phải chuyển việc luôn rồi, làm người phải biết khoan dung độ lượng, phân rõ phải trái đúng sai chứ.”
Tuy bọn họ hơi ghen ghét với tên đẹp trai đó, nhưng hắn bị tụt huyết áp té xỉu giữa đường vì tăng ca chưa kịp ăn cơm, chắc là sau khi đổi công việc, bị ông chủ ở công ty mới chẳng tốt lành gì hành hạ. Đều là người làm công ăn lương, nhìn người rồi nghĩ đến mình, hai người đều bất giác đồng tình với hắn.
Chém gió kinh thế nhỉ?
Cố Trường Sinh trong lòng trợn trắng mắt, lười phí miệng lưỡi với hắn, nhét tay vào túi quần giả vờ tìm gì đó, thực tế là từ nhẫn không gian móc giấy chứng nhận cảnh sát mà lúc trước bên ban ngành đặc thù đưa cậu: “Cảnh sát đây.”