Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 59: Động băng



Rõ ràng trời đang rất nóng, nhưng Hạ Lân cảm thấy mình đang ở mùa đông giá rét, giống như rơi thẳng xuống động băng.

"Em nói cái gì?" Cậu nghe thấy mình đặt câu hỏi, nhưng giọng nói như truyền đến từ nơi xa xôi, thậm chí cậu còn chẳng rõ đó có phải giọng của mình hay không.

Chung Tình nhịn xuống cơn đau xuyên tim, kiên trì nói: "Người đó anh cũng biết, chính là chàng trai bên trong. Cậu ấy học năm hai, tôi thích cậu ấy." Hàm răng run lên, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói xong.

Hạ Lân căn bản không tin, hoặc là cậu không muốn tin.

"Bà xã, đừng đùa nữa mà." Cậu ép bản thân mỉm cười với cô, tiếp tục dỗ dành: "Trong khoảng thời gian này anh bận quá, không quan tâm em nhiều, là anh không tốt, em trách anh cũng đúng..."

Hiện giờ Hạ Lân đã là người thừa kế tập đoàn được mọi người công nhận, bận là việc không thể tránh khỏi, về sau sẽ còn bận hơn. Ngoại hình của cậu ưu việt, năng lực cũng mạnh mẽ, thời buổi bây giờ mọi người thích nghe chuyện về thiếu niên anh tuấn giỏi giang vì gia tộc mà gánh vác cơ nghiệp, bởi vậy trọng trách của cậu càng lúc càng lớn.

Chung Tình nhìn chăm chú vào mặt cậu, ánh mắt tham lam, có lẽ đây là lần cuối cùng cô có thể quang minh chính đại mà nhìn cậu. Từ hôm nay trở đi, nhất định Hạ Lân sẽ hận cô, cô tình nguyện bị cậu hận, chỉ cần cậu có một tương lai trong sạch.

"Tôi nói còn chưa đủ sao?" Rốt cuộc Chung Tình cũng mở miệng, thanh âm lạnh lẽo như băng: "Tôi muốn chia tay, không phải do anh bận, là bởi vì tôi không thích anh. Hai tháng này ta cùng Trần Hoàn cùng nhau làm đề, chuẩn bị thi đua, cậu ấy mang lại cho tôi quá nhiều niềm vui, mà tôi lại không hề vui khi ở cạnh anh.        "

Gương mặt đẹp trai kiêu ngạo của Hạ Lân dần trở nên vặn vẹo, cậu cắt ngang lời cô: "Anh không tin, chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, em sẽ không thích người khác được!"

Chung Tình cười lạnh: "Hạ Lân, anh quá tự tin. Tôi thừa nhận anh rất tốt lại nhiều tiền. Nhưng yêu đương không chỉ cần những thứ đo. Trước kia trong thế giới của tôi chỉ có anh nên tôi cho rằng mình thích anh. Nói thật, anh quá dễ dãi, tôi cũng ỡm ờ. Từ ngày có cơ hội ở chung Trần Hoàn, cuối cùng tôi mới biết thế nào gọi là thích. Tôi cũng không có cách nào khống chế trái tim mình, nhưng tôi thật sự thích cậu ấy rồi." Tay cô còn đang run lên, trái tim như nhỏ máu, giống như đang đứng trên sân khấu, nói hết những câu thoại đã học thuộc. Vốn dĩ cô cứ nghĩ mình sẽ không nói thành lời, nhưng không ngờ giây phút này cô lại nói trôi chảy như vậy

Hạ Lân tiến lên một bước, nắm lấy bả vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mình: "Em thích cậu ta ở điểm gì? Cậu ta có thể cho em cái gì? Cậu ta có thể cho em cuộc sống tốt hơn sao? Cậu ta có thể cho em tiền sao?" Cậu thậm chí bắt đầu nói không lựa lời: "Cậu ta có thể làm em ướt giống tôi sao?

Vậy em có biết lúc em nằm dưới tôi, bản thân em d*m đãng đến cỡ nào không? Biết em đã chảy bao nhiêu nước không? Không có người nào thao em thoải mái như tôi đâu. "

Gương mặt Hạ Lân nhiễm đau đớn, giờ khắc này Chung Tình vô cùng chắc chắn, Hạ Lân quá yêu mình.

Chỉ cần như vậy là đủ rồi.

"Thôi đi." Chung Tình muốn đẩy cậu ra, cố ý nói: "Đó chỉ là phản ứng sinh lý, ai làm cũng thoải mái, nó chẳng đại diện cho cái gì cả."

Trong mắt Hạ Lân hiện lên nét tàn nhẫn, bàn tay bắt lấy bả vai cô cũng dùng hết sức: "Ai làm cũng thoải mái? Em dám để thằng khác chạm vào em, Chung Tình, con mẹ nó..."

"Hạ Lân, đừng gây chuyện nữa. Tóm lại hôm nay tôi với anh nói rõ ràng. Tôi với anh chia tay, về sau giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa." Chung Tình bẻ từng ngón tay cậu đang bám chắc lấy bả vai mình ra, cô cố nén sự chua xót đang trào lên: "Nếu cậu vẫn muốn làm một người đàn ông thì đừng gây khó dễ cho tôi, cũng đừng kiếm chuyện với Trần Hoàn. Hôm nay chúng ta ở đây chia tay trong hoà bình."

"Em nằm mơ đi." Hai mắt Hạ Lân hồng lên, ngữ khí hung ác: "Tôi không chia tay, tôi nói cho em biết, tôi không chia tay."

"Anh đừng để tôi hận anh." Khoé mắt Chung Tình cũng phiếm hồng, hét lên một tiếng.

Hạ Lân sững sờ tại chỗ, đúng là cậu có trăm ngàn thủ đoạn có thể khiến Trần Hoàn rời khỏi Chung Tình, nhưng cô nói đừng để cô hận cậu.

Rốt cuộc cậu cũng thoả hiệp, hai tay rũ xuống. Chung Tình chưa từng thấy dáng vẻ nản lòng của Hạ Lân bao giờ, cô chỉ có thể nhẫn tâm quay đi trước khi nước mắt rơi xuống, một mình trở lại quán cafe.

"Đàn...đàn chị?" Trần Hoàn vẫn còn ngồi ở chỗ, thấy mặt Chung Tình tái nhợt không sức sống, lập tức đưa chút nước ấm cho cô: "Uống ít nước đi."

Chung Tình chậm rãi lắc đầu, trái tim đã nguội lạnh, không thứ gì ủ ấm nổi.

Hạ Lân đương nhiên sẽ không chịu chia tay, cậu bám riết lấy Chung Tình, nhưng lần nào cô cũng kéo theo Trần Hoàn như hình với bóng. Thậm chí ngay cả San San cũng tin cô thật sự thay lòng đổi dạ, còn khuyên cô vài lần.

Cũng có người sau lưng nói cô ngốc, lại đi vứt bỏ cây rụng tiền như Hạ Lân. Nhưng Chung Tình mắt điếc tai ngơ, cả ngày chỉ đi tự học và ăn cơm với Trần Hoàn.

Mỗi lần Hạ Lân đến tìm cô đều gặp trắc trở, cuối cùng cậu thật sự tin rằng, Chung Tình đã thích người khác.

Mãi cho đến một ngày nào đó trong kỳ nghỉ đông, cậu uống say tới nỗi không biết gì, chạy đến cửa kí túc xá ngồi, trong miệng gọi tên Chung Tình, cô mới không thể không gặp cậu thêm lần nữa.