Cả người Thời Nhiễm lập tức chìm trong hủ mật, cô không nén được cười đến cong cả hai mắt.
“Dạ…” Cô thẹn thùng đáp, đồng thời đưa tay ôm anh.
Sầm Diễn ôm chặt cô hơn chút, đầu vùi vào cổ cô, anh hôn lên sườn mặt nhỏ xinh, giọng nói khàn: “Hôm nay rất vui vẻ.”
Thời Nhiễm làm sao không biết.
“Em cũng vậy, em cũng rất vui vẻ.” Cô hào hứng kể, “Thích váy cưới anh chuẩn bị, thích giày cưới bất ngờ của anh, thích biển hoa, thích lễ cưới này, quan trọng hơn là…”
Dừng một chút, cô đứng dậy từ trong ngực anh, đưa tay ôm cổ anh, ngẩng mặt lên, từng chữ đều dịu dàng vô tận: “Em thích anh, thứ gì cũng không bằng em thích anh, yêu anh.”
Bốn mắt nhìn nhau, tình ý miên man.
Thời Nhiễm kiễng mũi chân, chủ động hôn môi anh.
Cơ hồ là cùng lúc, người đàn ông hóa bị động thành chủ động, ôm cô làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Nhiệt độ lặng lẽ tăng lên.
Mắt thấy dường như sắp mất khống chế…
“Đừng…”
Cúi đầu, Sầm Diễn lập tức tỉnh táo.
Anh buông cô ra.
Trán kề nhau, anh khắc chế mà chậm rãi hôn lên mặt cô: “Đi tắm đi, tắm xong anh thoa tinh đầu cho em.”
Kể từ khi cô mang thai, mỗi buổi sáng và tối anh đều khăng khăng muốn tự tay thoa cho cô các loại tinh dầu chống rạn da.
“Anh chờ em.” Sầm Diễn lưu luyến không rời hôn cô, nhỏ giọng nói.
Thời Nhiễm lại không nhúc nhích.
Sầm Diễn cho rằng hôm nay hôn lễ mệt mỏi, kiềm chế lại sự khó chịu trong lòng, anh hỏi cô như bình thường: “Có phải mệt không? Anh giúp em, hửm?”
Thời Nhiễm lắc đầu.
Hai tay vẫn quấn quanh cổ anh, ngón tay xoắn lại với nhau, cô nhìn anh, mặt hơi đỏ.
“Tứ ca…” Cô gọi anh, giọng nói nũng nịu kiều mị câu người không tự nhận ra.
Hô hấp của Sầm Diễn hơi chậm lại.
“Như thế nào…”
Lời còn chưa dứt, đôi môi mềm mại khẽ hôn anh.
Một giây sau, anh nghe thấy giọng nói rất thấp của cô, dọc theo vành tai chui vào trong ——
“Ba tháng…”
Yết hầu Sầm Diễn căng thẳng!
Tầm mắt lại giao nhau.
Một u ám nồng đậm, một quyến rũ mơ màng.
Ngón tay Sầm Diễn khẽ vuốt v e gò má cô, không chớp mắt nhìn cô rồi cúi đầu dẫn dắt: “Nên gọi anh là gì?”
Cảm giác khác thường tăng lên.
Thời Nhiễm nhanh chóng ửng đỏ cả người, xấu hổ nói, “Ông xã…”
……
Cả phòng ấm áp, thật lâu cũng không tan.
===
Tiệc cưới kết thúc, nhóm người thường đi chơi cùng nhau tiếp tục kéo nhau náo nhiệt.
Ngày mai Tô Thiển phải đến đoàn làm phim nên không đi cùng bọn họ, Khương Họa cũng muốn về phòng, cả hai liền cùng nhau rời đi.
Phòng của hai người mặt đối diện với nhau ở cùng một tầng.
Tô Thiển vừa đóng cửa lại thì chuông cửa liền vang lên, cho rằng Khương Họa còn có việc nên cô cũng không nhìn mắt mèo mà trực tiếp mở cửa.
Không ngờ, chẳng phải Khương Họa.
Mà là…
Cố Nhượng.
Hôm nay Cố Nhượng cũng tới tham gia hôn lễ, Tô Thiển chỉ biết trước đó nhiếp anh gia chụp ảnh cho anh là Nhiễm Nhiễm, cũng không biết hai người quen thân như vậy nên lúc đầu nhìn thấy anh cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh, kinh ngạc cũng chỉ một giây đã nén xuống.
Chẳng qua lúc này…
“Có việc gì?” Cô đứng chắn ngay cửa hỏi, không mời anh vào.
Cố Nhượng không trả lời.
Tô Thiển khó hiểu nhíu nhíu mày: “Anh…”
“Tô Thiển, anh ghen rồi.”
Một câu nói bất thình lình.
Tô Thiển giật mình.
Cố Nhượng nhìn gương mặt tinh xảo của cô, tiến lên một bước kéo gần khoảng cách giữa hai người: “Hôm nay lúc nhìn thấy Chu Diệc chạm vào em, anh rất ghen.”
Chu Diệc?
Tô Thiển nhớ tới.
Cô là phù dâu cho Nhiễm Nhiễm, Chu Diệc là phù rể, lúc mời rượu cô không cẩn thận trẹo chân, là Chu Diệc nhanh tay đỡ lấy mới giúp cô không bị ngã.
Người đàn ông này…
Tô Thiển mím môi, nhẹ giọng nhắc nhở: “Cố Nhượng, chúng ta chia tay đã lâu rồi, anh không cần…”
“Cho nên anh sẽ lần nữa theo đuổi em.”
Lời nói bị gián đoạn.
“Tôi…” Tô Thiển đang định nói gì nữa nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Cố Nhượng đột nhiên nắm lấy tay cô đẩy cô vào phòng.
“Phanh” một tiếng, cánh cửa bị đóng lại.
Tô Thiển ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì vành tai liền ửng đỏ.
“Cố Nhượng anh… Này!”
Môi người đàn ông phủ lên.
“Thiển Thiển, em cũng thích anh, trong lòng có anh, chưa từng quên anh, đúng không?”
Nhỏ nhẹ, trầm khàn, hàm chứa tình cảm chân thành đánh thẳng vào tim Tô Thiển!
Trong khi đó, đối diện.
Khương Họa vừa vào phòng thì điện thoại di động cũng đúng lúc rung lên.
Trên màn hình nhấp nháy là…
===
Hôn lễ tuy đã kết thúc, nhưng sự ngọt ngào của Thời Nhiễm và Sầm Diễn vẫn tiếp tục.
Hai người bắt đầu tuần trăng mật trên đảo.
Tránh xa sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, đặt xuống công việc của mình, không ai làm phiền, chỉ có cô và anh ở lại nơi đẹp như tranh vẽ này.
Hai người tay trong tay đi dạo trên đảo.
Thời Nhiễm muốn đi đâu Sầm Diễn liền cùng cô đi đó, hoặc dắt tay cô, hoặc ôm cô.
Khung cảnh Thời Nhiễm thích nhất trên hải đảo chính là bãi cát lúc hoàng hôn buông xuống, trước hôn lễ cô đã thấy hình ảnh này đặc biệt xinh đẹp.
Thế là buổi chiều của tuần trăng mật đầu tiên cô liền kéo Sầm Diễn đến đó, vừa chơi vừa chờ ngắm hoàng hôn.
Cát mềm mại nhẵn nhụi, Thời Nhiễm dẫm chân trần trên đó rất thoải mái.
“Tứ ca!” Cô vẫy tay gọi anh.
Khóe môi khẽ cong, Sầm Diễn cũng cởi giày đi tới bên cạnh cô.
Thời Nhiễm hưng phấn giẫm lên chân anh một cước, giống như đứa trẻ vui vẻ đùa giỡn.
Đang chơi hào hứng, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Cô mím môi khom lưng.
Sầm Diễn sợ tư thế như vậy sẽ khiến cô không thoải mái liền nhanh tay lẹ mắt ngăn lại: “Muốn làm gì? Anh giúp em.”
Thời Nhiễm nghe vậy, nháy mắt với anh.
“Anh đoán xem.”
Sầm Diễn cười cười, không lên tiếng.
Thời Nhiễm thấy thế bĩu môi, cố ý nói: “Đoán không ra chứng tỏ Tứ ca kỳ thật cũng không hiểu em đến thế.”
Dứt lời đã thấy anh cúi người.
[Sầm Diễn.]
Hai từ được viết trên bãi biển bằng ngón tay của anh.
Không hiểu sao Thời Nhiễm lại có chút khẩn trương, khẽ cắn môi, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm anh, sau đó thấy anh cách ra một khoảng viết tiếp hai từ [Thời Nhiễm].
Vị trí chính giữa để trống.
Sầm Diễn đứng thẳng dậy, nhìn cô một cái.
Thời Nhiễm ngơ ngác trừng mắt nhìn anh.
Sự kỳ vọng tăng vọt, lúc sau cô tận mắt chứng kiến anh vẽ một trái tim giữa tên hai người.
Thời Nhiễm: “…”
Thì ra anh đoán được.
Vốn dĩ vừa rồi cô cũng chỉ nhất thời hứng thú nghĩ đến trong phim truyền hình từng xem một màn như vậy, ngoài đời kỳ thật cũng có, đa số là cô gái yêu say đắm tràn đầy hạnh phúc mà viết tên mình và người yêu trên bãi biển.
Thời Nhiễm từng cảm thấy có chút ngốc.
Nhưng giờ phút này cô mới phát hiện, có lẽ trong mắt người khác có chút ngốc, nhưng khi chính mình trải qua thì thật sự sẽ rất ngọt ngào, loại cảm giác hạnh phúc cùng thỏa mãn này không cách nào hình dung được.
“Đoán đúng chưa?” Trong lúc thất thần, cô nghe được thanh âm xen lẫn ý cười của anh.
Thời Nhiễm chớp chớp mắt, hoàn hồn.
Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông ở ngay trước mắt.
Thời Nhiễm nhịn không được nhếch môi hôn anh một cái: “Đoán đúng rồi!”
Cô mỉm cười đưa tay về phía anh: “Đưa điện thoại cho em.”
Sầm Diễn bật cười.
Biết anh nhìn thấu mình muốn nói cái gì, Thời Nhiễm ngạo kiều hừ hừ, vừa lấy điện thoại di động liền mở máy ảnh chụp lại dòng chữ anh viết cho cô sau đó gửi lên vòng bạn bè.
Kèm theo câu nói [Ông xã viết cho tôi!]
Nhấp để đăng.
Đăng xong, cô phát hiện người đàn ông vạn năm không đăng gì cũng có động thái, mà hoạt động cuối cùng của anh vẫn dừng lại hình chụp một bó hoa biểu đạt tâm tình nhớ nhung chờ đợi với cô.
Tim Thời Nhiễm đập thình thịch.
Cô mở ra xem…
[Bà xã.]
Chỉ có hai từ thôi.
Ảnh chụp có ba tấm, thứ nhất là ảnh cưới cô và anh chụp bên vách núi, thứ hai là ảnh chụp một mình hôm qua lúc cô mặc lễ phục kiểu Trung Quốc, tấm thứ ba là bức ảnh cô vừa mới đăng.
Hai người có rất nhiều bạn chung.
Ngay sau khi đăng tải, cô liền thấy vòng bạn bè của mình như bùng nổ.
Có rất nhiều ý kiến, nhưng hầu như tất cả đều đồng dạng.
[Vòng bạn bè đều hiện bài đăng của hai người, toàn là ân ái, thì ra Tứ ca là người thế này. Ôi, đàn ông.] Bình luận bên dưới bài đăng của cô cũng không sai biệt lắm ——
[Vợ chồng hai người quá ngược đãi cẩu, ô ô ô, kéo đen đi!] Thời Nhiễm nhìn mà không nhịn được cười.
Dư quang thoáng nhìn thấy Sầm Diễn nghiêm túc thu hồi điện thoại, vẻ mặt như thường, cô nhịn không được học theo ngữ điệu bình luận kia nói: “Ôi, đàn ông yêu đương đều như vậy à, nhìn không ra Tứ ca là người thế này.”
Sầm Diễn cố ý nhíu mày, ôm cô nói: “Vậy anh xóa nhé?”
“Anh dám!” Thời Nhiễm không chút suy nghĩ hung hăng trừng anh một cái, phản ứng lại là anh đang đùa giỡn với cô, tức giận đến mức muốn cắn thẳng anh.
“Được, nghe vợ, không xóa.” Sầm Diễn bật cười, che chở mặc cho cô náo loạn.
Thời Nhiễm làm vẻ muốn đạp anh, tuy giả vờ giận nhưng lại đang mỉm cười mà chẳng biết.
……
Hoàng hôn buông xuống, rực rỡ đầy trời.
Thời Nhiễm nép mình trong lòng Sầm Diễn, hai tay nắm chặt, cùng anh ôm nhau ngắm hoàng hôn.
Hai người tổng cộng ở trên đảo ba ngày, ngày thứ tư trở về Giang Thành.
Sầm Diễn lại lao mình vào công việc, Thời Nhiễm cũng vậy.
Nhưng mà, không đến hai ngày sau Thời Nhiễm lại bắt đầu có phản ứng mãnh liệt muốn nôn mửa, hầu như là ăn gì liền nôn ra hết, vả lại không ngửi được mùi tanh dù chỉ một chút.
Sầm Diễn vội vàng đưa cô đi gặp bác sĩ.
Chỉ là nôn mửa cũng không có cách nào tránh khỏi, thể chất mỗi phụ nữ mang thai bất đồng, phản ứng cũng không giống nhau, có người chỉ nôn ba tháng đầu liền hết, có người lại phản ứng nghiêm trọng cả thai kì.
Chỉ có thể thư giãn tâm trạng, duy trì sự vui vẻ, không được nghĩ đến phản ứng nôn mửa nữa.
Sầm Diễn nhớ kỹ lời dặn dò của bác sĩ vì thế mỗi ngày đều đi làm về sớm, vốn định ban ngày đưa cô đến công ty, nhưng nghĩ đến cô sẽ cảm thấy chán nản, chính mình cũng chẳng thể dành hết thời gian chăm sóc cô, cuối cùng chỉ có thể để hai nhà thay phiên nhau ở cạnh cô.
Vì thế Thời Nhiễm một bước đã trở thành gấu trúc bảo bối mà hai nhà quan tâm chăm sóc, tuy rằng cô đã nói nhiều lần không cần cẩn thận như vậy, cô không sao cả,nhưng chẳng ai quan tâm lời cô.
Cuối cùng chỉ có thể đi với mọi người.
Chỉ có điều, có lẽ là được Sầm Diễn cưng chiều quá mức, ban ngày cô ở trước mặt người nhà dù có nôn mửa nghiêm trọng đến đâu cũng không cảm thấy có gì, nhưng đến tối trước mặt anh thì lại luôn nổi lên tính tình xấu xa.
Có khi nôn mửa, cô sẽ trực tiếp khó chịu mà rơi nước mắt, hai bé con trong bụng không an phận đá cô, cô còn có thể nổi giận nói không sinh.
Thật ra cô nhận biết được cảm xúc thay đổi của mình, chẳng qua là không khống chế được.
Mỗi lần Sầm Diễn đều ôm cô kiên nhẫn dỗ dành.
Tính tình dù có xấu hơn nữa anh đều chiều theo.
Thỉnh thoảng khi cảm xúc dâng lên, Thời Nhiễm không nhịn được tự hỏi tính tình mình càng ngày càng xấu như vậy không biết anh có cảm thấy mất kiên nhẫn hay không, cảm thấy cô cố tình gây sự, mỗi lần Sầm Diễn đều dùng hành động thực tế nói cho cô biết anh sẽ không.
Tính cáu kỉnh của cô đều do anh chiều mà ra, anh cam tâm tình nguyện.
Hoặc hôn, hoặc ôm, hoặc vuốt v e.
Rất ôn nhu.
Sầm Diễn còn có thể mỗi tuần đều dành ra thời gian rảnh rỗi đi du lịch cùng cô, có khi là nghỉ phép nơi nào đó xung quanh, hoặc bất cứ nơi nào cô muốn đi.
Dần dần, cảm xúc của Thời Nhiễm cũng trở lại bình thường, nôn mửa cũng không còn nghiêm trọng như lúc đầu.
Chỉ là chờ sau khi nôn mửa xong, một vòng giày vò mới lại tới.
Cô trở nên thích ăn, giống như muốn bù đắp tất cả những gì đã nôn ra trong thời gian trước, hơn nữa còn thích ăn những món mà hai bậc cha mẹ không cho phép.
Nhiều lần cùng Sầm Diễn tan tầm đi ngang qua quán nhỏ bên đường chỉ cần ngửi thấy mùi cô muốn ăn thì cô nhất định muốn anh mua cho một phần, ăn không được sẽ cảm thấy cả người khó chịu không thoải mái.
Thật ra Sầm Diễn cũng không muốn cô ăn những thứ này như người lớn hai nhà, dù sao cũng không đảm bảo vệ sinh, nhưng anh không chịu nổi sự uy hiếp cùng làm nũng của cô nên đành dung túng mà làm theo.
Mỗi ngày sớm muộn gì anh cũng sẽ cùng cô tản bộ, thoa tinh dầu chống rạn da cho cô, mát xa cho cô, mỗi ngày tan tầm sớm cùng cô, mua rất nhiều nguyên liệu làm món giống các quầy hàng ven đường mà cô thích ăn, tự mình về nhà tự tay làm cho cô…
Bao gồm cả bánh ngọt và kem mà cô muốn ăn cũng là anh học cách tự tay làm, đảm bảo nguyên liệu tươi ngon và vệ sinh, còn có thể đảm bảo dinh dưỡng cần thiết cho cô.
Mỗi lần cô muốn làm gì, chỉ cần anh có thể làm thay thì tuyệt đối không để cô phải động một ngón tay.
Sau đó, cô đăng ký lớp yoga dành cho phụ nữ mang thai, cần ba ba tương lai tham gia cùng các lớp học, anh nhất định sẽ từ chối công việc ngày hôm đó toàn tâm toàn ý đi theo cùng cô học tập.
Thỉnh thoảng cô học không nghiêm túc luôn tinh nghịch đùa giỡn còn có thể bị ánh mắt của anh giáo huấn, loại thời điểm này Thời Nhiễm sẽ làm bộ ủy khuất buồn tủi, anh đương nhiên sẽ không nỡ vì thế mỗi lần đều là anh nhận sai rồi dỗ dành cô.
Thời Nhiễm sẽ cười, anh thuận thế hôn cô.
Mọi ngày đều trôi qua trong sự ngọt ngào như vậy.
Chẳng bao lâu, ngày dự sinh đã đến gần.
Ý của hai cha mẹ hai nhà là phải nằm viện sớm để chuẩn bị nhưng Thời Nhiễm không thích mùi ở bệnh viện, càng không thích không có Sầm Diễn ở bên chăm sóc, nói sao cũng không chịu.
Thế là cuối cùng Sầm Diễn phải dẫn cô chuyển đến một căn hộ duplex cao cấp ở trung tâm thành phố, căn hộ chỉ cách bệnh viện năm phút đi bộ.
Đối với quyết định này Thời Nhiễm vô cùng hài lòng.
Chỉ là không biết có phải vì sắp sinh hay không mà cô càng ngày càng dính Sầm Diễn, hận không thể nhìn thấy anh mỗi giây.
Sầm Diễn đương nhiên luôn ở bên cạnh cô, ngoại trừ lúc họp không thể ở bên cô, nhưng nếu là tình huống này, anh sẽ ngủ cùng cô như trước kia, mở video để cô có thể nhìn thấy mình.
Mà gần đến ngày dự sinh, Thời Nhiễm rốt cuộc cũng không căng thẳng nữa, ngược lại Sầm Diễn bắt đầu trở nên khẩn trương dị thường, nhưng lại không muốn ảnh hưởng đến cô nên chỉ có thể tự tiêu hóa mà không thể để cô phát hiện.
Nhưng Thời Nhiễm vẫn phát hiện ra.
Đêm đầu tiên bước vào ngày dự sinh, Sầm Diễn thoa tinh dầu cho cô như thường lệ rồi xoa bóp, lực đạo lại là lần đầu tiên lúc nhẹ lúc nặng.
Thời Nhiễm ban đầu không nhận ra, mãi đến khi anh không cẩn thận tăng lực tay thì mới nhíu mày, bình tĩnh đánh giá anh vài giây.
“Tứ ca.” Cô gọi anh.
Không trả lời.
“Tứ ca…”
Sầm Diễn cuối cùng cũng hoàn hồn: “Anh ở đây, sao vậy em?”
Thời Nhiễm chớp chớp mắt, cố ý bĩu môi oán giận: “Anh làm em đau rồi.”
“Anh sẽ nhẹ chút.” Sầm Diễn vội vàng thả lỏng nói.
Thời Nhiễm rốt cuộc nhịn không được, hỏi: “Anh rất khẩn trương à?”
Không đợi anh trả lời, cô đã cười anh: “Em còn không lo lắng, anh lo lắng cái gì?”
Cô cười đắc ý và xảo quyệt.
Còn muốn cười anh nữa nhưng chưa nói gì thì đột nhiên cau mày.
Sầm Diễn lập tức phát hiện, trái tim lập tức vọt lên cổ họng: “Sao vậy?”
Thời Nhiễm vừa ủy khuất vừa sợ hãi: “Tứ ca… Bụng… Đột nhiên đau quá… Có phải… Có phải em sắp sinh không?”