Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 121



“kênh thông báo đang phát”

“Đợt rét đậm dường như đang mạnh hơn.” Chiến sĩ độc lập trong khoang cơ giáp đột nhiên nói.

Chỉ huy: “... Cơ giáp của tôi không bị hỏng chứ?” Cậu ta chẳng cảm thấy hệ thống nhiệt độ trong khoang cơ giáp có vấn đề.

“Nhiều năm kinh nghiệm nói với tôi rằng đợt rét đậm năm nay mạnh hơn so với những năm trước.” Chiến sĩ độc lập chắc chắn, cậu ghét lạnh nhất, vô cùng nhạy cảm với nhiệt độ.

Chỉ huy và chiến sĩ này cùng một tiểu đội, hiểu rằng cậu ta sẽ không nói đại mấy câu như vậy. Nên cậu ta hét lên với Vệ Tam đang ngồi xổm trên bục điểm cuối: “Đợt rét đậm có khả năng sẽ còn mạnh lên.”

“Chờ một chút.” Vệ Tam cho cơ giáp dùng tay không đào thiết bị phía dưới bục kết thúc.

Chỉ huy nhìn vào cái bục bị quật lên: “... Cậu đang làm gì vậy?”

“Xem có thể sửa xong kênh thông báo hay không.” Vệ Tam cũng mặc kệ bên ngoài lạnh như thế nào, cứ nhảy thẳng từ bên trong cơ giáp ra, cô tiến vào phía dưới cái bục đã bị quật cả lên.

Dưới bục điểm cuối có máy phát kênh thông báo và năng lượng của ban tổ chức. Thông thường một khi họ rút cờ, bên dưới cảm nhận ngay lập tức. Kế đó sẽ có thông báo hiển thị đến tất cả các máy bay đang chờ đợi ở độ cao và tiếng thông báo của cú dứt điểm sẽ được trải rộng ra toàn đấu trường.

Xuyên qua cửa sổ, chiến sĩ độc lập trong khoang cơ giáp nhìn thấy Vệ Tam nhảy ra, không khỏi hít hà một tiếng, che một con mắt: “Da cậu ấy dày thật.”

Trong thời kỳ rét đậm, chiến sĩ độc lập 3S có thể chất mạnh mẽ đến đâu cũng không thể ở bên ngoài một hồi thế được.

Vệ Tam nhảy xuống tháo vỏ thiết bị ra, đụng đụng mấy sợi dây bên trong.

Bên trong có năm sợi dây màu và chúng đã đóng băng hết, Vệ Tam nhìn thật lâu lại trở về lấy dụng cụ. May mắn lúc trước cô giúp cải tạo cơ giáp đội tuyển trường nên còn giữ lại một ít công cụ trong túi chuẩn bị chiến đấu.

Cô cầm công cụ tới và thấy một chuyện, vừa xoay người đi một tí mà một lớp băng dày đã đóng ngay chỗ máy móc bị mở.

Lúc này Vệ Tam nhớ tới năng lực của Ứng Tinh Quyết khi xem chiếu lại trực tiếp trên đường đua thung lũng mưa, nếu như bên cạnh có người thực thể hóa được cảm giác thì thuận tiện hơn rất nhiều lúc sửa dụng cụ. Nhìn đường dây vẫn còn không ngừng đóng băng, cuối cùng cô quyết định cạy mở thiết bị mấu chốt nhất bên trong, nắm lấy khối năng lượng bên cạnh, khiêng ngay thiết bị bên dưới nhét vào cơ giáp luôn.

Chỉ huy và chiến sĩ độc lập trong khoang cơ giáp: “...” Khá lắm! Một đống động tác thật là nước chảy mây trôi.

“Các cậu thương lượng đi đâu trước đi, cho tôi mười phút.” Vệ Tam vừa vào cơ giáp đã bắt đầu chơi đùa.

Loại thiết bị cảm ứng phát thanh này giản hơn rất nhiều so với cơ giáp, Vệ Tam nhìn một hồi đã gần như hiểu được tác dụng và kết cấu.

Chỉ huy: “Chúng ta đang ở đích, lấy chỗ này làm tâm điêm thì vẫn còn một chặng đường dài để đi để tới lối ra.” Điều kiện tiên quyết là họ không đi sai đường.

Khoảng cách điểm đích và lối ra không gần, vì vậy mỗi khi họ đến đích sẽ có máy bay đến đón.

Vệ Tam quét sạch sẽ băng vụn bên trong thiết bị, cô nối được đường dây của máy đại diện cho Sao Sa Đô, dụng cụ bỗng sáng lên.

“Được rồi.” Vệ Tam đứng dậy, “Để tôi thử xem.”

Cô kéo thiết bị lại, nắm đường dây màu vàng cắm vào cơ giáp của mình.

Trong vòng 20 mét của điểm đích, một tiếng thông báo quen thuộc vang lên ngay lập tức: [Chúc mừng Damocles đã đã về đích thành công. Chúc mừng Damocles...]

Chỉ huy: “...” Cứ nhất định phải có cảm giác nghi lễ thế à?

Vệ Tam nghe xong một hồi lấy làm tiếc nuối: “Con thiếu chút nữa, không làm được chuyện cho toàn bộ đấu trường vang lên tiếng loa phát thanh.”

Chỉ huy: “Gặp đợt rét đậm thì các thiết bị ở điểm cố định cũng bị hỏng rồi cũng nên, không kết nối được tín hiệu kênh liên lạc trên cao, sao mà phát được đồng đồng bộ tiếng thông báo.”

“Thế này cũng được.” Vệ Tam quay đầu nhìn kênh thông báo còn đang không ngừng phát tiếng, “Khối này có năng lượng nhiều, chúng ta cứ một đường thả tiếng mãi cho đến tới lối ra. Bọn họ sẽ phải thừa nhận nhà vô địch lần này là trường Quân sự Damocles.”

Để phát cái này chỉ tiêu thụ khối năng lượng, không chiếm năng lượng của cơ giáp.

Chỉ huy và chiến sĩ độc lập trong khoang cơ giáp cam chịu dẫn đường ở phía trước, Vệ Tam đi phía sau, cứ cách một phút bên cô lại vang lên tiếng phát thanh chúc mừng.

Một đường tuyên truyền đi tới.

Kể từ khi thành lập trường Quân sự Damocles, cộng mấy lần chúc mừng lại cũng không được nhiều như thế này.

...

Trong một chiếc máy bay nào đó bị đợt rét đậm cuốn tới chỗ nào đó.

“Hình như cái đèn thông báo ở điểm đich vừa sáng lên.” Một nhân viên canh giữ các loại màn hình ánh sáng quay đầu nói với đồng nghiệp.

“Sao mà được?” Đồng nghiệp không nghĩ ngợi, “Trong trường hợp trường quân sự nào ở tình huống này vẫn nhổ cờ được thì thiết bị dưới bục cũng bị đông cứng từ lâu rồi.”

Càng không thể nhổ xong lại sửa chữa thiết bị thông báo. Ai mà làm cái chuyện không hợp lẽ thường như vậy.

“Nhưng... Tôi thấy thật đó.” Vừa rồi nhân viên nhìn thấy rõ đèn thông báo đại diện cho điểm cuối đã sáng lên, “Có lẽ ai đó nhổ cờ thật.”

Đồng nghiệp xoay người lấy một chai nước và ném nó cho nhân viên: “Uống một ngụm nước cho tỉnh. Ngay cả khi thiết bị phát thanh của bục kết thúc không bị hỏng, thì máy thu tần số cao trên máy bay của chúng ta cũng hư rồi. Trừ khi máy bay ở rất gần điểm kết thúc, bằng không chả nhận được tín hiệu.”

Nhưng mà vài giờ trước, nhân viên cứu hộ trên máy bay đã đi ra ngoài để kiểm tra và thấy nơi họ bị cuốn tới chả gần điểm đích gì cho cam, chắc là ở chỗ nào đó trên đường đua.

“Có lẽ tôi mệt quá.” Nhân viên thở dài.

“Chúng ta nghỉ ngơi trước đi.” Đồng nghiệp đứng dậy và nói.

Họ canh giữ một mình ở đây trong khi tất cả các thiết bị liên lạc bị hỏng, ít nhất là chờ đợi cho nhân viên bảo trì trên máy bay sửa chữa hoàn toàn kênh liên lạc bên trong máy bay.

Hai người xoay người rời đi một giây, ánh sáng đỏ trên màn sáng lại lóe lên.

...

“Chỉ huy, cậu có biết không đó?” Vệ Tam đi theo phía sau, “Xác định chúng ta đang đi tới hướng lối ra à?”

Chỉ huy xấu hổ trả lời: “Thật ra thì… giờ tôi cũng không chắc nữa.”

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy sương trắng xung quanh dày dần, đợt rét đậm vẫn đang tăng mạnh. Theo lý thuyết, càng đi ra ngoài thì không khí lạnh nên suy yếu, nhưng bây giờ chỉ là một mảng trắng xóa ở bốn phương tám hướng.

Ngoài có một thiết bị phát thanh bị đào lên thì ba người chẳng còn gì, không thể liên lạc với bất cứ ai. Cuối cùng chỉ có thể phó thác cho ông trời rồi đi theo một hướng.

“Xem chừng năng lượng của chúng ta chống đỡ nhiều nhất được thêm nửa ngày.” Chỉ huy đi về trước cho hay, “Hay là chúng ta dừng lại tại chỗ, vậy sẽ chèo chống được lâu hơn một chút. Mấy thầy cô chắc đã cho người đến cứu chúng ta.”

Chiến sĩ độc lập không đồng ý trước: “Khi đợt rét đậm đến rồi thì việc đội cứu hộ có thể vào hay không cũng là một vấn đề. Đợi bọn họ tới chắc tụi mình đã chết cóng trong đấu trường lạnh lẽo rồi.”

“Nếu không thể tìm thấy lối ra, chúng ta cũng đóng băng chết khi dùng hết hết năng lượng thôi.” Chỉ huy bất lực, bây giờ họ thậm chí không biết mình đang ở đâu.

“Đi trước đi, nói không chừng có thể đến lối ra.” Vệ Tam kiên trì cho máy phát thanh chạy, “Luồng rét đậm đang di chuyển, chúng ta ngu ngơ ở một chỗ còn chết nhanh hơn.”

Ba người một lần nữa đi về phía trước, kênh thông báo chưa từng dừng lại.

Nhân viên nghỉ ngơi một thời gian trở lại vị trí của mình. Bây giờ máy bay không mở được, ngoại trừ nhân viên bảo trì đang sửa chữa và nhân viên cứu hộ thỉnh thoảng đi ra ngoài để thăm dò đường, những người khác không có việc gì làm đều ngồi tại chỗ làm việc của mình.

Anh ta ngồi trên ghế, đôi mắt vô thần nhìn vào màn hình ánh sáng. Máy bay lớn có rất nhiều cabin là chỗ để lại cho sinh viên trường quân sự, chỗ cho phòng trao đổi tài nguyên. Ban đầu trên màn hình ánh sáng vẫn triều tra giám sát rõ rành, còn giờ về cơ bản là hoàn toàn tối hù.

Trong khi ngẩn người, nhân viên đấy lại thấy điểm sáng đại diện cho kênh thông báo điểm đích có ánh đỏ lóe lên một lần nữa.

“Anh mau xem đi!” Nhân viên vội vàng đứng dậy vỗ đồng nghiệp đang nằm nghỉ ngơi trên băng ghế bên cạnh, “Sáng rồi, nó sáng rồi!”

Đồng nghiệp mơ mơ màng màng ngước mắt lên, nhìn vào màn ánh sáng như thường lệ: “Ở đâu? Áp lực tâm lý của cậu quá lớn đấy.”

Trong lòng nhân viên lo lắng, anh ta nhìn chằm chằm vào cái điểm chớp tắt: “Tôi thây nó thật mà! Tâm lý không có vấn đề!”

Đồng nghiệp còn nằm trên băng ghế bỗng nhiên đứng bật dậy, ngay cả chăn rơi xuống đất cũng chả màng. Anh ta tiến lên nhìn chấm đỏ hoàn toàn sáng hẳn trên màn hình: “Thật sự sáng này? Sao có thể?”

“Đã nói là tôi thấy rồi…” Nhân viên kia nói lì rì.

Người đồng nghiệp chạy đến cửa sổ của máy bay và nhìn ra ngoài: “Không di chuyển, máy bay của chúng ta vẫn còn ở tại chỗ thì sao có được chấm đỏ này.”

Người nhân viên suy nghĩ một chút và hỏi: “Có phải màn hình hiển thị của khoang thuyền chính hư rồi không?”

“Không thể.” Đồng nghiệp quay đầu trở lại nhìn màn hình ánh sáng, “Ban đầu nhân viên bảo trì đã kiểm tra ở đây.”

[Chúc mừng trường Quân sự Damocles đã đã về đích thành công. Chúc mừng...]

Một tiếng phát thanh như có như không nương theo gió lạnh.

Đồng nghiệp dựng tai lên và hỏi nhân viên bên cạnh: “Cậu nghe thấy gì không?”

Nhân viên gật đầu trong sững sờ: “Hình như là tiếng loa phát thanh.” Đây không phải là ảo giác trước khi chết mà hả.

Âm thanh phát ra dường như ngày càng rõ ràng hơn, đồng nghiệp lay cửa sổ máy bay, anh ta ước gì có thể dán mặt lên đó. Song băng tuyết bên ngoài đã phủ hết cả cửa sổ bằng kính làm anh chỉ có thể nhìn thấy một màu trắng xóa.

[Chúc mừng trường Quân sự Damocles đã về đích thành công... ]

Âm thanh đó một lần nữa truyền đến thật rõ, đồng nghiệp và nhân viên liếc nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt của nhau.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Máy bay vẫn không nhúc nhích, chẳng lẽ bục kết thúc biết tự mình chạy tới?

Đồng nghiệp quyết định chạy ra ngoài, muốn đi ra ngoài để khám phá thực hư.

Mà bây giờ với âm thanh phát ra ngày càng rõ rệch, nhiều người trong máy bay cũng nghe thấy. Họ hoặc nhao nhao ngồi dậy hoặc dừng lại công việc sửa chữa trong tay.

“Tình huống gì thế này?”

“Tôi sắp bị đóng băng đến chết? Bây giờ còn sinh ảo giác nữa?”

“Ảo giác kiểu gì mà lại về Damocles.”

“Ra ngoài xem!” Đồng nghiệp vừa chạy vừa hét lên.

Đây không phải là ảo giác, phải có một lý do cho chuyện gì đã xảy ra khiến tiếng loa thông báo ở điểm cuối bắt đầu di chuyển?

Chẳng lẽ có tinh thú khổng lồ nào nuốt bục kết thúc?

Không, không có khả năng nuốt được, thiết bị phát thanh vẫn còn nguyên vẹn và thậm chí còn đang phát tiếng cơ mà.

“Tôi không muốn chết ở đây.” Một chiến sĩ độc lập phàn nàn, “Sớm biết thế thà chết trong sa mạc còn hơn, tôi ghét thời tiết này.”

Chỉ huy thở dài: “Thật không may, không có cách nào để Liên bang nhìn thấy chúng ta dùng tư thế oai hùng giành chức vô địch.”

Cậu ta cúi đầu mở quang não của mình gửi video đã quay trước đó lên tài khoản Tinh Võng của mình, nhưng chẳng có tín hiệu, quang não vẫn mãi hiện thông tin đang gửi.

Đoán chừng bây giờ không thể chờ đến lúc gửi ra ngoài cho Truyền thông Lam Phạt được rồi.

Đợt rét đậm đi qua, kênh liên lạc được nối lại ở đây, mặc kệ lúc đó bọn họ ra sao thì video vẫn gửi tới được.

“Các cậu còn có một chiếc cơ giáp chống đỡ thêm một thời gian nữa, đừng nhúc nhích nhiều, không là chết đấy.” Tâm trạng Vệ Tam bình tĩnh lạ thường, “Tôi cảm thấy nói không chừng lối ra ở ngay phía trước.”

Đồng nghiệp và nhân viên cùng nhau tiến vào cơ giáp bay ra khỏi máy bay. Họ đứng ở bên ngoài vẫn chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trắng xóa, còn tiếng phát thanh kia loáng thoáng như đã rời xa.

“Bên kia!” Đồng nghiệp chạy về phía bên phải như bay.

“Chờ người cứu hộ đã...” Nhân viên nhìn bóng dáng đồng nghiệp đã gần như biến mất bèn cắn răng đi theo.

Ngày càng gần hơn!

Đồng nghiệp ở trong cơ giáp nghe tiếng phát thanh thì tim anh ta đập rất mạnh. Bất kể là tinh thú khổng lồ hay là cái gì, anh nhất định phải điều tra rõ ràng.

“... ”

Đồng nghiệp nhìn chỗ cách đó không xa, đột nhiên sững sờ tại chỗ, choáng váng hết cả.

“Hở?” Vệ Tam như có cảm giác, quay đầu nhìn về phía sau.

Tại thời điểm này, kênh thông báo vẫn còn phát: [Chúc mừng trường Quân sự Damocles đã về đích thành công.]

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Có người!