Ngày hôm sau đại hội kết thúc, Vệ Tam đã bước lên tàu vũ trụ đi tới Sao 3212 cùng Ứng Tinh Quyết.
10 năm trôi qua, mặc dù Sao 3212 vẫn là ngôi sao nhỏ, nhưng nghiễm nhiên đã trở thành địa điểm ưa thích của khách du lịch ở Liên ban. Sau khi tất cả, Vệ Tam đi ra từ đây và cũng vì mấy năm trước có khách du lịch gặp Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết ở đây, thậm chí còn chụp cả ảnh chung. Người mua vé tới Sao 3212 vui chơi ngày càng nhiều, đặc biệt là càng đông hơn khi đến đợt bên người trong quân khu được nghỉ phép để đổi người, ai nấy mong đợi sẽ tình cờ gặp được hai người bọn họ.
Sao 3212 bây giờ có nhà họ Kim chèo chống nên tất cả các khía cạnh đang phát triển. Trải qua 10 năm phát triển, ngoại trừ các ngôi sao quá nhỏ, những nơi khác hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn là ngôi sao nhộn nhịp.
“Tóc của anh phải giấu đi, bằng không vừa thoáng ra khỏi tàu vũ trụ là có người phát hiện.” Sắp đến bến cảng, Vệ Tam lấy ra một chiếc mũ và đưa cho Ứng Tinh Quyết.
Ứng Tinh Quyết nhận lấy và cúi đầu nhìn một chút rồi mang theo trên đầu, anh nhét tóc vào trong mũ với vẻ không quen.
Động tác của anh quá vụng, Vệ Tam chịu không được bèn đứng ở trước mặt anh và nghiêm túc giúp anh nhét từng chút từng chút, thật cẩn thận đưa mái tóc đang xõa trên vai vào trong mũ.
Ứng Tinh Quyết thuận thế buông hai tay xuống, im lặng hạ mắt nhìn Vệ Tam, cảm nhận được động tác tỉ mỉ của cô.
“Anh không biết làm tóc như vậy thì hồi trước chăm sóc tóc làm sao?” Vệ Tam nhét một phần tóc sau cùng của anh ở chỗ cổ vào trong cái mũ, cô cảm thấy có chút kỳ quái thì hỏi nhỏ.
Cái bộ tóc gớm như quỷ của Ứng Thành Hà đó mà cậu ta còn có tay nghề buộc tóc chả kém tí gì, vô cùng thuận tay. Tại sao đến chỗ Ứng Tinh Quyết thì ngược lại, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là “trời sinh quyến rũ”?
Trong mắt Ứng Tinh Quyết xẹt qua một nụ cười yếu ớt, ngữ điệu vẫn bình tĩnh như trước: “Không thường xuyên đụng tới nó.”
Vệ Tam đang giúp anh đội mũ bỗng nhiên phản ứng lại, mình bị anh lừa rồi. Cơ mà… cô nguyện ý làm những chuyện này.
“Thầu đã chờ tụi mình ở bến cảng, tợi tí nữa thì đi nhanh đi.” Vệ Tam đi ở phía sau và cho hay, ngay cả khi mái tóc dài bị chặn thì hơi thở toàn thân Ứng Tinh Quyết vẫn tách biệt khỏi công chúng.
“Được.”
Tàu vũ trụ vừa dừng lại hẳn là hai người đi xuống nhanh chóng. Lý Bì thì cứ lén lút đứng ở lối ra đón bọn họ: “Nơi này!”
“Thầy ơi, ôm nay thầy mặc đồ thế này không khỏi… quá kín kẽ.” Vệ Tam nhìn Lý Bì gần như được trang bị vũ trang đầy đủ là đã cảm nhận được ánh mắt như có như không rơi vào trên người bọn họ.
Lý Bì nhìn Vệ Tam qua kính râm: “Máy bay dừng lại ở cửa, chúng ta mau đi.”
Vệ Tam vừa lôi kéo Ứng Tinh Quyết đi ra ngoài thật quen thuộc vừa hỏi: “Hôm nay cô làm món gì thế thầy?”
“Yên tâm, vợ thầy làm món em thích ăn. Thầy nhớ Tinh Quyết thích thanh đạm nên một nửa nón hôm nay sẽ do thầy làm.” Lý Bì đi trước rồi chợt quay đầu hỏi Vệ Tam, “Trước đó không phải nói tháng trước sẽ về à, sao đột nhiên thay đổi thời gian?”
“Bên phòng tuyến đột nhiên có biển tinh thú, chúng em mất một tháng xử lý.” Vệ Tam giải thích.
Nhân loại đang tiến bộ thì tinh thú bên kia cũng đang tiến hóa, nhưng cũng may có cơ giáp vượt cấp xuất hiện nên giờ tỷ lệ thương vong trong quân khu giảm đi rất nhiều, về cơ bản nằm trong phạm vi điều khiển.
“Cực nhọc rồi.” Lý Bì nói, “Học viện 3212 năm nay lại có một nhóm sinh viên sẽ đi đến năm trường quân sự lớn, nhiều người muốn đến trường Damocles.”
“Đừng có theo đuổi trường mù quán như vậy, nên xem mình có phù hợp hay không.” Vệ Tam cảm thấy bọn họ cần lựa chọn trường quân sự phù hợp với mình.
Ba người cùng nhau vào máy bay rồi mới thở phào nhẹ nhõm, Lý Bì cởi toàn bộ khẩu trang kính mắt của mình, Ứng Tinh Quyết cũng lấy mũ và khẩu trang, anh nghiêng mặt nói cho Vệ Tam: “Hiện Quân khu 1 đang chỉnh hợp ý kiến, báo cho tân sinh viên năm trường quân sự lớn rằng năm đầu tiên có thể trao đổi trường học với nhau, đến năm hai mới quyết định chọn trường quân sự cuối cùng.”
“Còn có việc này?” Bình thường Vệ Tam không chú ý đến những thứ này.
Ứng Tinh Quyết gật đầu: “Tuy nhiên, một khi chọn kỹ một trường quân sự thì không thể chọn quân lhu liên kết với các trường nữa. Để họ có thể lựa chọn tốt hơn, bọ n họ sẽ có cơ hội đến thăm các quân khu trong tháng cuối cùng của năm đầu tiên.
“Coi như hợp lý.” Vệ Tam suy nghĩ một chút.
“Còn chưa đến giai đoạn quyết định cuối cùng, đến lúc đó tất cả chúng ta đều cần bỏ phiếu.” Ứng Tinh Quyết nắm tay Vệ Tam và nói nhỏ.
“Cái này rất tốt.” Lý Bì nói chen vào, “Trên thực tế, một số sinh viên chẳng rõ mình nên báo danh vào trường nào. Giờ thì tốt rồi, được trải nghiệm một năm đầu tiên.”
Sự thay đổi này thực sự là một xu hướng chung. Liên bang chia rẽ trong quá khứ, năm trường quân sự lớn gần như tự quản lý, nhưng bây giờ trường Damocles trở lại nơi đỉnh cao; Quân Độc Lập đằng sau trường Samuel thì chỉ có hứng thú bảo vệ Liên bang còn những chuyện khác thì chẳng màng; trường Đế Quốc bây giờ có nhà họ Ứng giữ trận, mà Ứng Tinh Quyết lại hướng về Vệ Tam. Thế nên chắc chắn có kết quả về lần đề xuất liên hợp này.
Giang Văn Anh đã chờ ở ngoài cổng lớn từ sớm, bàn thấy máy bay dừng lại bèn lập tức vẫy tay chào bọn họ.
“Vừa rồi Thành Hà và Như Ninh đã gọi tới đây, hỏi có phải hai đứa đến Sao 3212 không.” Giang Văn Anh nhóm chân ôm Vệ Tam, kế đó thì cười tủm tỉm, “Bọn họ nói sau 2 ngày nữa sẽ tới chơi cùng.”
Mặt Vệ Tam cứng đờ một giây: “...” Ai muốn chơi với bọn họ!
“Vào trước đã, đồ ăn sắp nguội rồi.” Giang Văn Anh gọi bọn họ đi vào, đúng là thức ăn đầy bàn. Bây giờ cơm nước so với hồi đó không chỉ tốt hơn một chút, dẫu gì hai người họcũng gần như thắng tiền đặt cược của cả Liên bang, cả đời này chẳng cần lo âu về tin tệ.
Trên bàn cơm, Lý Bì luôn thích nhắc tới chuyện trước kia. Ông còn chửi cho Ứng Tinh Quyết nghe: “Em không biết lúc trước Vệ Tam chả có ý chí tiến thủ gì, ngày nào cũng sống lăn lộn cho qua. Lúc đó thầy tức giận lắm, lúc nó đi báo danh là do thầy ghi danh cho nó mà, không chú ý cũng khó. Ai biết được một người lớn nhỉnh tí như vậy lại sống ngay cái chỗ kia. Lúc thầy tới ấy à, người nó đầy máu me nằm trong đống đổ nát, khi đó thầy, thầy…”
Lý Bì ngập khừng nhiều lần, cảm xúc của ông đang kích động.
“Được rồi, chả phải từng nói với Tinh Quyết chuyện này hồi trước rồi à, sao cứ nhắc làm chi?” Vợ thầy gọi Ứng Tinh Quyết và Vệ Tam, “Mau ăn đi, đừng để ý tới ông ấy.”
Đây quả thật không phải là lần đầu tiên Lý Bì nhắc tới, lúc trước Ứng Tinh Quyết tới Sao 3121 lần đầu tiên thì ông đã nói rồi, song, lần nào anh cũng nghe cực kỳ nghiêm túc.
“Quá khứ qua lâu như vậy, em còn chẳng nhớ rõ.” Vệ Tam vừa nói, bàn tay dưới bàn thì cầm chặt tay Ứng Tinh Quyết, còn kẽ chạm vào lòng bàn tay anh, “Cũng không có khổ như vậy, Ngô Đức bị em làm rớt mấy cọng lông nữa mà.”
Lý Bì vừa nghe điều này thì lập tức nở nụ cười: “Thầy chưa nói vói em chuyện này, Thái Ngô Đức thường xuyên đến phòng hiệu trưởng khiếu nại em mà bị thầy cản lại.”
“Còn có chuyện này á.” Vệ Tam liền nói ngay, “Chuyện cơ giáp lần sau sẽ gạt cậu ta một tháng.”
Rõ ràng là những người không có quan hệ máu mủ thế mà giờ đây ngồi với nhau với mối quan hệ bền chặt hơn mất kỳ một ai khác.
...
Hai ngày sau, Liêu Như Ninh và Ứng Thành Hà đến Sao 3212 với toàn thân phát sáng, họ được Lý Bì và Giang Văn Anh nhiệt tình chào đón nhưng Vệ Tam thì ghét hai người ngày khôn cùng.
“Thành Hà.” Thừa dịp mọi người bận rộn với những chuyện khác, Vệ Tam ngồi xổm trong góc và gọi Ứng Thành Hà đang mặc tạp dề đi ngang qua.
“Chuyện gì?” Ứng Thành Hà lau mặt, anh đang học cách làm sủi cảo cùng vợ thầy.
Vệ Tam nói lời thành khẩn: “Sau này tôi và anh họ cậu ở đâu thì các cậu đừng nên xuất hiện ở đó, hiểu rõ chưa?”
Ứng Thành Hà mờ mịt lắc đầu: “Không rõ.”
Vệ Tam: “... Cậu không cảm thấy mình và Liêu Như Ninh phát sáng toàn thân đến đau mắt sao?”
“Hở?” Ứng Thành Hà nhìn thoáng qua bên ngoài, nói với vẻ nghiêm túc, “Hôm nay trời nhiều mây.”
Cuối cùng Vệ Tam bày khuôn mặt không biểu cảm: “Ý tôi là mấy chú chó độc thân các cậu không nên đến cản trở kỳ nghỉ của chúng tôi, hiểu không?”
“... Hiểu rồi.” Ứng Thành Hà rốt cuộc hiểu được bèn gật đầu nói, đồng thời cũng quay đầu bán đứng thiếu gia, “Thật ra là do như Ninh Nhất cứ muốn tới cho bằng được, cậu ấy muốn ăn đồ ăn vợ thầy nấu.”
Vệ Tam đứng dậy vỗ vỗ bả vai anh, bên ngoài cười nhưng trong thì không: “Lại có lần sau nữa, tôi sẽ động tay động chân trên cơ giáp của các cậu.”
Lúc này, Ứng Tinh Quyết đi xuống từ ban công tầng 2, anh nhìn thấy hai người. Vệ Tam chủ động nghênh đón, còn nắm lấy tay anh: “Cô đang làm sủi cảo, có muốn đi hỗ trợ cùng hay không?”
Ứng Tinh Quyết nhìn đảo qua Ứng Thành Hà đang ngu ngơ trong góc chỉ coi như chả nhìn thấy cái gì. Anh nhìn vào mắt Vệ Tam và nói dịu dàng: “Được.”
Ứng Thành Hà với bàn tay đầy bột cuối cùng cũng hoàn hồn:... Đúng thật Tuyên Sơn nói không sai, tính tình Vệ Tam mấy năm càng ngày càng thối, hiện tại ngay cả đồng đội là bọn mình mà cũng đe dọa cho được. Cơ mà toàn là mấy cái bóng đèn lớn, hà cớ gì Liêu Như Ninh có thể vui vẻ trong phòng bếp làm sủi cảo với cô mà mình thì hứng chịu uy hiếp!
Bậc thầy Ứng rất đau lòng khổ sở, chỉ muốn ăn sủi cảo của vợ thầy để an ủi trái tim bị thương.