Đầu Cành Treo Một Mảnh Trăng Xanh

Chương 43: Đại kết cục



Nghe vậy mọi người đều hốt hoảng, vội chạy lại chỗ An Duy đang đứng. Chỉ thấy hắn dùng ngón tay chạm lên đoạn dây bị đứt, rồi từ từ đưa lên mũi ngửi. Lúc hạ tay xuống, nơi đầu ngón trỏ còn đọng lại một vệt đỏ thẫm.

"Quả không sai, thứ được bôi lên là máu trâu, một trận pháp trấn yểm không gian cao cấp."

Trong số những người có mặt ở đây chỉ có An Duy là người duy nhất am hiểu về tâm linh. Chẳng thể trách những người khác nghe xong đều ngơ nhác cả. Hắn khẽ thở dài rồi giải thích:

"Thông thường khi sử dụng trận Trấn yểm này thì pháp sẽ lấy máu gà hoặc các động vật nhỏ khác làm chất trung gian. Ít ai có thể dùng máu trâu Lập trận vì chúng là loài có linh tính cao, khó kiểm soát nhưng song song với đó, sức mạnh của kết với được lập cũng tăng đáng kể. Hay có thể nói rằng kẻ đang chờ chúng ta trong đó không phải là một người tầm thường."

Nói đoạn An Duy ngừng lại, Hắn đưa mắt nhìn tất cả mọi người có mặt ở đây trầm giọng hỏi.

"Kể từ lúc bước qua ranh giới này, tôi không thể đảm bảo an toàn cho ba người. Tùy các người lựa chọn, ai muốn đi thì theo tôi.

An Duy vừa dứt lời, con bé Hoa đã bước lên một bước. Giọng nói trẻ con non nớt của nó cất lên đầy kiên định:

"Em sẽ đi."

Hoài Ân hết nhìn nó rồi lại anh Lâm, bọn họ còn trẻ còn cả tương lai phía trước, lựa chọn giữa cái chết và sự sống bất cứ ai cũng cảm thấy hoang mang. Hơn nữa, vì một người mới quen biết chẳng bao lâu mà đánh đổi cả tính mạng có đáng không?

Trong lúc Hoài Ân còn đang phân vân, anh Lâm đã dứt khoát bước lên một bước nói:

"Tôi cũng sẽ đi!"

An Duy nghe vậy, nhìn thẳng vào mắt anh Lâm dường như hắn muốn nhìn ra một chút chùn lòng trong đôi mắt ấy.

"Dù không biết sẽ phải đối mặt với thứ gì sao?"

Anh Lâm không nói chỉ gật đầu. Nhưng cảm tưởng như cái gật đầu đó vững hơn cả tảng núi đá.

"Được!"

An Duy đột nhiên nói lớn. Cái nhìn của hắn về anh Lâm cũng có sự thay đổi. Nhìn bóng lưng rộng lớn của anh Lâm, Hoài Ân cũng đã có quyết định cho riêng mình. Cô cất tiếng:

"em cũng đi."

anh Lâm quay lại nhìn cô, dường như muốn khuyên bảo gì đó, nhưng Hoài Ân lắc đầu cùng lúc này An Duy tiếp lời:

"Được rồi, đừng chần chừ nữa đi thôi."

Ba người còn lại đồng loạt theo hắn, bước qua ranh giới đi vào bên trong khu rừng cấm. Màn đêm dày đặc bủa vây trước mắt cũng giống như tương lai của họ vậy. Không rõ sống chết.

An Duy lấy từ trong túi áo ra một chiếc đèn pin inox cũ, dù vậy ánh sáng từ cây đèn vẫn phần nào soi sáng đường đi. Hắn vừa chỉ tay về phía trước, vừa nói:

"Lối này đám cỏ bị dẫm đạp nghiêng ngả cả rồi. Có lẽ cô ta đã đi qua đây."

Mọi người đều im lặng không ai đưa ra bất kỳ ý kiến phản bác nào cả vì lời nói của An Duy đã quá rõ ràng. Ngoài Hòa ra thì còn ai vào đây được nữa. Cứ theo lối đó mà đi, tìm được Hòa chỉ là chuyện sớm muộn. Dưới sự dẫn dắt của An Duy, mọi người lần theo dấu vết cô để lại.

Nhưng không giống Hòa đi một mạch đến tận bãi đất trống. Đám người đi cả một đêm, đến khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu vẫn chưa thấy người đâu. Còn bị mất sức nữa.

Quá Trưa An Duy mới ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi một chút. Vì chuyến đi xảy đến bất ngờ nên chẳng ai mang theo đồ ăn thức uống. Vừa đói, vừa mệt cứ lả cả đi, đã ngồi xuống là chẳng buồn đứng dậy nữa.

Lúc này, An Duy mới lấy từ trong đạo bào rộng thùng thình của hắn ra một tay nải. Bên trong có một ít đồ ăn khô và một túi nước bằng da bò, hắn nói.

"Ăn đi, cơ thể các người không chịu được đâu. Tôi vẫn ổn."

Anh Lâm cúi người nhặt túi đồ ăn, khối lượng bên trong vừa đủ cho ba người ăn hai bữa. Lại nhìn An Duy, sắc mặt hắn vẫn bình thường, như chẳng có tí mệt mỏi nào vậy. Cân nhắc một lúc, anh lấy đồ ăn ra chia làm ba, hai phần đưa cho Hoài Ân và bé Hoa, còn phần của mình thì anh chia ra làm hai, một nửa cho An Duy.

"Cậu cũng ăn đi, tôi còn chịu được."

An Duy đang nằm tựa vào gốc cây chuẩn bị ngủ, nghe anh Lâm nói bèn mở mắt ra. Hắn nhìn anh một lúc nhưng chẳng nói gì cũng không từ chối, chỉ đưa tay ra nhận miếng thịt khô bỏ vào miệng nhai.

Ăn uống xong xuôi, bốn người nghỉ trưa một lát. Đầu giờ chiều lại bắt đầu tìm kiếm tung tích Hòa, nhưng vẫn như cũ chẳng có bất kỳ manh mối nào.

Thời gian trôi qua thực sự rất nhanh, chẳng mấy chốc trời đã sẩm tối. Anh Duy quyết định sẽ nghỉ ngơi một lúc. Cứ tìm mãi cũng không phải cách hay. Anh Lâm phụ trách nhóm lửa, còn Hoài Ân thì nhận việc lấy thức ăn chia thành từng phần.

An Duy và bé hoa lại chẳng giúp gì cả, chỉ ngồi một chỗ nhìn chằm chằm đám lửa đang bùng.

"Có gì đó lạ lắm."

Bỗng con bé lên tiếng, âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy. An Duy cũng gật đầu, hắn đáp:

"Đúng vậy, nhưng tạm thời chưa tìm ra được điểm không ổn."

Sau lời nói đó, câu chuyện liền đi vào ngõ cụt. Từ lúc đặt chân vào đây, hắn đã cảm nhận được có điều gì đó bất thường. Nhưng chính bản thân hắn cũng không chắc chắn, tất cả đều chỉ là trực giác, còn hắn bây giờ chẳng khác nào kẻ mù dẫn đường. Càng đi càng lạc.

"A!"

Đang suy nghĩ bỗng Hoài Ân đối diện cắt phải ngón tay, viết cắt có vẻ khá sâu nên làm cô giật mình vội bỏ tảng thịt trên tay sang một bên. Máu tươi ứa ra từ miệng vết thương chưa xử lý kịp, nhỏ từng giọt xuống đám cỏ phía dưới.

Những điều kỳ lạ là nó không đọng lại mà từ từ ngấm vào phiến lá, cuối cùng biến mất. Chứng kiến điều đó An duy đột nhiên reo lên.

"Tôi hiểu rồi!"



Anh Lâm gần đó cũng bị câu nói này thu hút bèn chạy lại. Mọi người hồi hộp, nín thở chờ đợi lời giải thích của An Duy.

"Nơi chúng ta đang đứng vốn dĩ không phải thế giới thực, khó trách ta không tìm thấy cô ấy."

"Cậu nói vậy là sao? Không phải thế giới thực thì chúng ta đang ở đâu?"

Anh Lâm thắc mắc, hiếm khi mới thấy An Duy cao hứng đến vậy, hắn đáp:

"Chúng ta đang ở trong ảo cảnh."

"Không đúng, chúng tôi đã từng lạc trong ảo cảnh ở nhà bà Giàng, nó không giống vậy."

An Duy búng tay, dường như tán đồng với ý kiến của anh Lâm.

"Chính xác! Nhưng còn một cách lý giải khác. Kẻ tạo ra trận pháp này cao tay ấn hơn bà Giàng, thậm chí còn cao hơn cả tôi."

Chuyện này nguy hiểm biết bao nhiêu nhưng trông An Duy có vẻ hào hứng quá độ.

"Vậy Làm cách nào chúng ta có thể thoát khỏi nó?"

Anh Lâm lại hỏi, An Duy không vội đáp mà đi lại chỗ Hoài Ân quan sát đám cỏ phía dưới chân cô.

"Hỏi rất hay, nhưng cách hóa giải nói khó không khó dễ không dễ."

"Nghĩa là sao?"

"Chỉ cần tìm được một đồ vật của thế giới thực chúng ta có thể ra khỏi đây."

Anh Lâm nghe vậy liền nhìn hắn phản ánh mắt khó hiểu, anh nói:

"Không phải tất cả chúng ta đều là người ở thế giới thực hay sao? vậy đồ của chúng ta chắc chắn cũng là thật rồi."

An Duy lắc đầu:

"Không, thứ ta phải tìm là đồ vật của thế giới thực mắc kẹt trong trận Pháp khi nó đang được hình thành. Mọi vật trên đời này đều có tương sinh tương khắc, thứ như vậy chắc chắn tồn tại trong không gian này."

Nghe lời An Duy nói mà anh Lâm cảm tưởng cứ như chơi tàu lượn siêu tốc, hết vui mừng rồi lại hụt hẫng.

"Chúng ta biết tìm nó ở đâu chứ?"

Không để An Duy đáp, bé Hoa đã chen vào.

"Em có thể tìm nó."

Tức thì, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô bé. Con bé cũng không vì thế mà hoảng loạn, nó kéo tay áo An Duy nói:

"Giúp em."

Anh Duy gật đầu, hắn lấy từ trong tay áo ra một đạo bùa màu vàng, miệng lẩm nhẩm gì đó. Tức thì đạo bùa cháy thành than. Vết mực đỏ trên lá bùa tan thành một chất dịch, đọng lại nơi đầu ngón tay hắn. An Duy dùng mực đó quét hai đường nên hai mí mắt của bé Hoa, rồi hắn hô:

"Khai nhãn!"

Chỉ trong thoáng chốc, gần như đôi mắt của con bé Hoa lóe lên một tia hào quang sáng rực. Rồi nó mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách nay đã đỏ rực lên.

Nó như một con thú lao về phía trước, biến mất trong màn đêm tĩnh mịch. Chẳng ai biết nó đi đâu, cũng chẳng biết nó làm gì. Nhưng một lúc sau, con bé đã quay trở lại trong tay nó còn cầm một con dao nhỏ vừa trông thấy nó Hoài Ân đã hốt lên.

"Là con dao của Hòa!"

Tất thảy mọi người đều vui mừng vì điều đó có nghĩa là đây là đồ vật trong thế giới thực và họ sắp thoát khỏi đây.

con bé Hoa lại gần An Duy, đưa con dao nhỏ vào tay hắn. An Duy cần lấy con dao, dường như đang cảm nhận gì đó. Tức thì hắn bảo mọi người đứng chụm lại, bốn người tạo thành một vòng tròn. An Duy cầm con dao lên, lấy nó rạch một đường ngay lòng bàn tay trái. Rồi lại dùng máu ở tay đó, bôi hết lên thân dao. Kế đến hắn nhắm mắt lại bắt đầu đọc chú:

"Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn.

Thể hữu kim quang, phúc ảnh ngô thân."

Sau câu chú đó, một nguồn ánh sáng từ lòng bàn tay hắn vọt lên, chiếu rọi xung quanh làm mọi người đều phải che mắt lại. Khi luồng sáng đó biến mất mới dám bỏ tay ra.

Điều kỳ lạ là mới đây, họ còn đứng bên đống lửa thì bây giờ đã khác. Đám người đã đứng giữa một bãi đất trống, kế bên có một căn nhà rộng. Phía trước căn nhà đó còn dựng một đài cao trên đó giống như đang thực hiện một đàn lễ.

Mọi người đều ngước, lên tức thì thấy Hòa đang bị trói vào cây cột chính giữa đàn lễ.

đứng dưới có hai người đang làm gì đó. Thấy bọn họ, hai người kia liền quay mặt lại. Một trong số đó chính là ông Tu.

"Là ông ta! Tôi đoán không sai. Tính Ông ta là kẻ đứng sau tất cả."

ông Tu với kẻ mặc áo choàng trắng vẫn đứng yên tại chỗ. Chỉ có đám người An Duy là thận trọng đi về phía đó. Lúc này, Người đang mặc áo choàng đột ngột tháo mũ che xuống. Tức thì ai nấy đều giật nảy mình. Hoài Ân không thể tin nổi thốt lên:

"Là... là cô ta! Không thể nào cô ta đã chết rồi mà?"



Trái ngược hoàn toàn với phản ứng của Hoài Ân, Anh Lâm lại rất bình tĩnh. Trông vẻ mặt anh giống như đã biết được tất cả.

Lúc này, An Duy mới lên tiếng:

"Không, đó không phải là cô gái tên Mẩy mà là một lão già biến thái đang muốn độc chiếm thân xác cô ta. Tôi nói có đúng không?"

Người trên đài cười lớn, quả thật như lời An Duy nói. Phía dưới lớp da xinh đẹp kia lại phát ra chất giọng ồm ồm như thế người già.

"Khá khen cho các ngươi có thể đến được đây. Nhưng đã quá muộn rồi, chỉ còn vài phút nữa thôi là đến thời khắc nguyệt thực. Lúc đó ta sẽ dùng linh hồn con bé này hến tế cho quỷ thần. Đó cũng chính là lúc nghi thức hoàn thành, ta sẽ trở nên bất bại không ai có thể chống lại ta Haha!"

Nói đoạn lão giơ tay vẫy nhẹ, theo động tác của lão một cơn gió lạnh nổi nên, thổi qua bãi đất. Bốn con người đang di chuyển bỗng nhiên dừng lại chân không thể nhúc nhích. Bọn họ giống như bị đóng đinh ngay tại chỗ vậy. Kẻ mặc áo dài trắng lại nói:

"Các người cứ đứng xem đi! Khi thân xác này hoàn toàn thuộc về ta, lúc đó ta sẽ để các người làm bữa ăn đầu tiên cho cơ thể mới!"

Anh Duy dù bị áp chế vẫn rất kiêu ngạo, hắn nói như khiêu khích.

"Cướp hồn đoạt Xá,

Làm trái mệnh trời.

Trời tru đất diệt,

Không thể siêu sinh!"

Câu nói này dường như đã động vào giới hạn của người áo trắng, lão ta nổi giận quát:

"Thiên Mệnh là cái thá gì? Tao mất 20 năm chỉ để nghiên cứu cấm thuật này. Thất bại một lần là đủ rồi, lần này cho dù Ngọc Hoàng đại đế có đích thân xuống đây cũng không thể ngăn cản!"

Nói đoạn, lão nói gì đó với ông Tu. Ông ta nghe nói xong liền đi xuống khỏi đài lễ, đến trước mặt anh Lâm.

Anh Lâm khi thấy ông ta không hề có hoang mang sợ hãi mà chỉ hỏi:

"Vì lợi ích, ông có thể sẵn sàng làm những việc gây hại cho dân làng mình thế sao?"

Ông Tu cười hả hả đáp:

"Là số nó xui, nó đụng phải con trai tao đương nhiên phải chết rồi. Nhưng đúng là trong cái rủi có cái may, ai ngờ thân thể con bé này lại là cơ thể thuần âm, thích hợp cho việc luyện thi nhất. Đúng là trời không phụ lòng người! Rồi sau đây, ta sẽ được hưởng vinh hoa không tưởng!"

Anh Lâm tức giận quát:

"Đúng là cầm thú! Bố con các người đúng là cầm thú! Con trai ông cậy thế hiếp người, thấy con gái nhà lành bèn nghĩ cách ám hại. Nếu không phải lúc đó bị con trai ông đuổi giết thì cô ấy có thể bị ngã xuống vách núi sao? Cô ấy chỉ là một người vô tội sao có thể làm vậy chứ!"

Thực ra anh Lâm đã biết hết tất cả, trong mộng cảnh Mẩy đã kể hết cho anh nghe về cái chết của mình. Cô và A Láo vốn dĩ là một cặp tình nhân, vì sợ người đời dị nghị mới lén lút hẹn hò. Họ sớm chiều bên nhau, thề non hẹn biển, nhưng chẳng ngờ giữa lúc đôi lứa mặn nồng biến cố lại bất ngờ ập đến.

Mẩy vốn có nhan sắc xinh đẹp nên được con trai trưởng làng để ý, mấy lần muốn chiếm đoạt cô song bất thành. Chiều hôm ấy chính là giao thừa, khi Mẩy cùng A Páo đang nô đùa ở ruộng ngô thì bị A Long cùng đám đàn em đi buôn về làng bắt gặp. Nổi máu ghen tuông lại thèm muốn Mẩy từ lâu, gã bèn họ bàn anh em tẩn cho A Páo một trận rồi cùng nhau vui vẻ với Mẩy một đêm. A Long là con trưởng làng, Mẩy chỉ là một đứa bị cả bản ghét bỏ, có làm gì nó cũng chẳng ai quan tâm. Trước món lời đó tất cả đều nhất trí, làm nên chuyện ác tày trời.

Nhưng chớ trêu thay, khi trúng đuổi bắt hai người thì A Páo bị trượt chân ngã xuống vách đá. Mẩy thấy người yêu chết, quyết không chịu nhục cũng tự tử theo. Lúc này trong bụng cô đang mang thai đứa con của A Páo, oán hận theo đó tích tụ hóa thành lệ quỷ. Điều đó lý giải vì sao xác cô không bị thối rữa.

Khi hai người được dân làng đưa về, đến đêm thứ bảy Mẩy mới thành hình quỷ. Linh hồn nhập lại vào xác chỉ nhớ đến nơi mình chết, thế là bèn kéo xác A Páo về lại vách núi. Chẳng ngờ lại bị ông Tu phát hiện, ông ta nhìn ra tiềm năng to lớn của cái xác bèn đánh cho cô hồn bay phách tán, đem xác về sau núi luyện thi.

May sao linh hồn của Mẩy chưa tan, tìm đến dãy trọ trú nhờ, đồng thời nhập vào anh Lâm. Sở dĩ linh hồn yếu ớt mà vẫn nhập xác được là do trong đêm cô chết, anh Lâm đã đứng ngay đầu cái xác, Mẩy đem một sợi phách gửi nhờ cơ thể anh nên mới có cớ sự sau này. Anh Lâm biết tất cả nhưng lựa chọn giữ im lặng, anh muốn nhờ vào khả năng của Hòa để giải thoát cho Mẩy.

Ông Tu càng lúc càng điên cuồng.

"Là nó không đúng! Nó không chịu con trai tao chết cũng đáng. Giờ tao phải lôi phần linh hồn này của nó ra, đưa cho thầy Tàu hoàn thành bí thuật không thể nhiều lời với mày nữa Haha!"

Nói rồi, ông tôi đưa ra bàn tay gầy gò của mình ra trước ngực anh Lâm, muốn móc tim anh. Nhưng chưa để cho lão đạt được ý nguyện, An Duy bên cạnh đã tung một trưởng, đá văng lão ra xa.

Vừa đúng lúc này, nguyệt thực ra tới. Người trên đài cao thấy tình hình không ổn bèn một

mình lập trận lão hất một chậu nước đỏ thẫm lên Hòa bị trói trên cột, rồi bắt đầu thi phép.

Mặt trăng đang dần bị bóng tối che lấp, những điều lạ là thân thể Hòa tỏa ra một luồng sáng lạ, đâm thẳng lên trời. An Duy thét lớn:

"Không ổn!"

Cùng với đó, hắn dùng tay đập mạnh vào lưng anh Lâm theo cú đánh đó, một vệt sáng mờ xuất ra từ người anh dần dần tụ thành hình dáng thân ảnh của Mẩy.

Dường như trận pháp đã bị gián đoạn. Lão già trên đài hét lên một tiếng giận dữ, lão lao ngay xuống nhằm vào chỗ An Duy mà đánh. Nhưng đâu thể để nào được như ý nguyện, An Duy rất nhanh đã nén được, hắn dùng tay làm kiếm triệu Lôi Đình. Từng tia sét màu xanh từ hư không đánh xuống chỗ lão, nhưng với cơ thể dẻo dai của mình, lão tránh thoát cực kỳ dễ dàng.

Lúc này trận pháp cũng đã bị vô hiệu hóa, An Duy gào lên:

"Mau đi cứu Hòa!"

Anh Lâm giật mình, cùng với Hoài Ân và con bé Hoa vội chạy lên đài lễ. Ông Tu lúc này cũng đau đớn từ từ mò dậy, Lão già trông thân xác Mẩy thét lên với ông ta:

"Đi ngăn chúng nó lại! Không thể để con bé đó xuống!"

Ông Tu cũng chạy theo nhưng đã quá muộn, Anh Lâm đã đưa được Hòa xuống. Cùng lúc này trận pháp mất hiệu lực, An Duy chỉ tay về phía lão nhếch miệng nói:

"Ông thua rồi."