Sau hai trận ân ái, mây mưa cuồng nhiệt. Đặng Song Nhi cả người mệt lả nằm bên cạnh Vũ Dịch Đức, tựa đầu vào ngực, ôm ngang thất lưng. Anh khép hờ đôi mắt, dựa lưng vào thành giường, bàn tay xoa xoa bã vai rồi vuốt vuốt tấm lưng trần của cô.
“ Mấy giờ anh mới lên máy bay? ”
“ 10 giờ! ”
“ Vậy mà tối qua nói rằng sáng sớm! ”
Đặng Song Nhi bĩu môi, ngón tay vẽ theo từng cơ bụng của anh.
“ Cũng định vậy, nhưng thay đổi suy nghĩ một chút. ”
Vũ Dịch Đức khẽ mở mắt, trở người ý định muốn thân mật với Song Nhi thêm một lần nữa.
Cô liền lên tiếng nhắc nhở:
“ Anh sắp trễ giờ rồi. ”
Anh nhìn lên đồng hồ treo tường, cau mày, nhìn xuống Song Nhi nói:
“ Ừ, vậy vào vệ sinh thôi. Hôm nay em nghỉ đi, ở nhà ngủ một giấc. ”
“ Cũng trễ giờ rồi. ”
Đặng Song Nhi tự mình đỏ mặt. Có ai như cô không chứ, không đi học để ở nhà thân mật với chồng.
Ôi, mắc cỡ quá đi mất~~
Ôm cả người Song Nhi ngồi thẳng dậy, bợ mông cô lên, từng bước đi vào phòng tắm. Đặng Song Nhi có chút ngại nhưng cũng im lặng hưởng lấy sự chăm sóc và chiều chuộng, bàn tay choàng lên cổ anh bám lấy.
Hai vợ chồng ở trong phòng tắm hơn 20 phút mới đi ra, nhưng chẳng ai có quần áo để mặc, chỉ quấn tạm khăn tắm.
•Reng... reng...reng
Điện thoại của Vũ Dịch Đức lại vang lên, anh liền cau mày, khuôn mặt có chút lo sợ bối rối nhìn xuống Song Nhi.
“ Em lấy quần áo giúp anh, anh nghe điện thoại đã. ”
Song Nhi nhìn anh rồi đảo mắt nhìn sang hướng khác, trong lòng dâng lên nhiều sự nghi ngờ tò mò, nhưng rồi cũng gật đầu nghe thôi.
“ Dạ! ”
Song Nhi bước vào khu để trang phục, lấy bộ âu phục đã được ủi sẵn phẳng phiu đem ra cho Vũ Dịch Đức, cố tình đi nhẹ để nghe lén.
“ Vậy ba muốn con làm gì đây? ”
[ “ ... ” ]
Đôi chân của Đặng Song Nhi liền khựng lại, làn môi mím chặt.
Ba?
Là ông Vũ gọi cho anh sao?
“ Con có việc rồi, con cúp máy trước, một lát con sẽ gọi lại. ”
Vũ Dịch Đức không tiếp tục nói nữa vì anh phát hiện Đặng Song Nhi đang đứng phía sau. Anh hít lấy một hơi cho ổn định tâm tình, xoay người lại nhìn cô.
“ Đồ của anh đây ạ... ba gọi anh sao? ”
“ Ừ...! ”
Vũ Dịch Đức nhận lấy, thong thả tháo bỏ chiếc khăn đang quấn trên người. Đặng Song Nhi bẽn lẽn đánh mắt lung tung khắp phòng, sau đó cảm thấy không ổn liền bỏ chạy lại giường nằm xuống, kéo chăn phủ lên người giả vờ đi ngủ.
Vũ Dịch Đức bật cười, nhưng rồi nghĩ tới chuyện gì đó lại không thể cười nổi.
Ăn mặc chỉnh tề, anh bước tới khu để trang phục kéo chiếc vali mà Song Nhi đã chuẩn bị sẵn đi ra. Trước khi rời đi, anh lại giường ngồi xuống, hôn vào trán cô.
Đặng Song Nhi lấy ngón tay chỉ chỉ vào môi mình, anh sượng người mấy giây, nhưng rồi cũng đồng ý cúi xuống hôn môi.
• Chụt...
“ Không phải hôn như vậy. ”
Song Nhi bực tức ngồi dậy.
“ Vậy hôn thế nào? ”
Đặng Song Nhi cắn nuốt môi lưỡi không biết diễn tả như thế nào.
Sao mà muốn hôn môi cũng thấy khó khăn quá!
“ Hừ... ghét anh! ”
Đặng Song Nhi tiếp tục nằm xuống, quay lưng không thèm nhìn hay nói chuyện với Vũ Dịch Đức. Bỗng nhiên lúc này điện thoại của anh lại reo lên, nhìn vào màn hình nhưng anh quyết định không nghe.
“ Anh đi đây! ”
Vũ Dịch Đức cúi xuống hôn vào một bên mặt của Song Nhi một cái thật mạnh, đôi mắt quyến luyến nhìn cô rồi cũng dứt khoát đứng dậy kéo vali bước ra khỏi phòng.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Đặng Song Nhi liền ngồi bật dậy. Cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng, lẻ loi liền xuất hiện tồn tại trong lòng.
“ Sao vậy Song Nhi, sau này anh ấy cũng sẽ thường xuyên đi công tác như vậy. ”
...----------------...
• Hai ngày sau...
“ Em tìm tôi có việc gì? Nói nhanh đi, tôi còn có việc. ”
Lưu Gia Huân khó chịu ngồi xuống ghế đối diện với Thái Tuyết Như, cô ta đặt ly rượu bàn, nhìn anh ta nhếch mép nói:
“ Anh gấp gáp để làm gì? ”
“ Tôi phát hiện em ngày càng hư hỏng, còn đâu là con gái cưng của luật sư Thái ”
“ Anh không cần quan tâm đâu, điều anh nên quan tâm nhất bây giờ là lấy tiền đâu để trả nợ kia kìa. ”
Đầu của Lưu Gia Huân ngay lập tức bốc khói, tức giận đập mạnh tay xuống bàn, quát lên:
“ Nợ nần gì chứ, cô đừng nói bậy! ”
“ Vào thẳng vấn đề nhé, nếu như anh giúp tôi một việc, tôi sẽ trả nợ giúp anh. Thậm chí có thể giúp anh ngồi vào vị trí tổng giám đốc Vũ Thị. Thế nào, đồng ý không? ”
Thái Tuyết Như nhếch mày, khuôn mặt điềm tĩnh đầy sự mưu mô xảo quyệt và nham hiểm.
Lưu Gia Huân bật cười, với tay lấy chai rượu rót vào ly uống cạn một hơi, sau đó trả lời cô ta:
“ Em nghĩ tôi là thằng ngu à Tuyết Như? Chưa ngồi vào vị trí tổng giám đốc thì tôi đã ngồi tù rồi! ”
Thái Tuyết Như đứng dậy, đi lại gần Lưu Gia Huân. Nịnh nọt ngồi xuống đùi anh ta, ngón tay vuốt dọc theo từng đường nét trên khuôn mặt. Giọng điệu vô cùng mềm mại, êm ái.
“ Sao tôi có thể cho anh ngồi tù chứ? Tôi đâu bảo anh đi giết người! ”
Lưu Gia Huân híp mắt nhìn xuống, chiếc váy đen ôm sát cơ thể của cô ta như lửa đốt cháy cả người của anh ta, đặc biệt là vòng một đẩy đà trắng mịn kia.
“ Được thôi, nhưng em phải chiều tôi một đêm! ”
“ Tôi có thể cho anh tiền, nhưng còn tôi thì không! Anh yêu à! ”
Khuôn mặt của Lưu Gia Huân biến sắc, nhếch môi nhìn cô ta cười cợt.
“ Em nghĩ thiếu gia như tôi mà thiếu tiền sao? Dù sao đi nữa tôi cũng là cháu của Vũ gia, chẳng lẽ họ bỏ mặc sống chết của tôi. ”
“ Anh lại sai lầm nữa rồi, Vũ gia bây giờ là Dịch Đức nắm quyền, anh nghĩ anh ấy cứu anh à, nằm mơ sao? Hửm? ”
Không gian trở nên im ắng, lắng động, Lưu Gia Huân nhíu mày suy nghĩ. Phải, Vũ Dịch Đức làm gì tốt bụng đến mức trả nợ giúp anh chứ, còn dám đạp anh xuống không hề nể tình anh em.
Đã từ lâu, rất lâu, anh ta có ý định muốn cướp Vũ Thị, nhưng hoàn toàn không có khả năng và anh ta cũng không phải là cháu đích tôn của Vũ gia.
Năm Vũ Dịch Đức lên mười tuổi, ông nội Vũ đã tuyên bố anh chính là người thừa kế. Tuy nhiên họ cũng không để cho Lưu Gia Huân thiệt thòi, nhưng tài sản chẳng giữ được bao lâu vì anh ta chỉ biết ăn chơi chứ không biết làm.
Cuộc họp thì chẳng thấy đâu, nhưng cuộc chơi thì không bao giờ thiếu. “ Là việc gì, em nói đi! ”