Bóng tối dày đặc, bao phủ cả căn phòng rộng lớn nhưng le lói trong đó có chút ánh sáng vàng của nến.
Vũ Dịch Đức trầm mặc ngồi ở sofa, ánh mắt đăm đăm nhìn vào chiếc bánh kem được đặt trên bàn.1
Một năm trôi qua rồi, nhưng tin tức về Đặng Song Nhi và ông Đặng là con số không.
Cũng một năm rồi, chẳng ai nhìn thấy Vũ Dịch Đức nở nụ cười vui vẻ, hay một nụ cười rất khẽ. Anh gầy ốm và hốc hác đi rất nhiều mặc dù bệnh tình đã được điều trị dứt điểm, hoàn toàn khỏe mạnh bình thường.1
“ Phù... ”
Vũ Dịch Đức thổi nhẹ, ngọn nến lập tức tắt đi, bóng tối kín mít không lối thoát bao vây lấy anh.
Dựa người về sau, Vũ Dịch Đức nhắm tạm đôi mắt sầu thương. Bàn tay anh khẽ sờ vào chiếc nhẫn cưới, dòng nước ấm nóng mặn chát chảy xuống khuôn mặt góc cạnh.
Tuyệt vọng!
Đó là hai chữ diễn tả tâm trạng của Vũ Dịch Đức lúc này, anh tuyệt vọng cả chuyện tình cảm lẫn sự nghiệp của gia tộc.
Mọi thứ điều sụp đổ hết rồi, anh sắp thành một kẻ cô độc trắng tay. Phải lang thang bên ngoài kiếm từng đồng tiền nhỏ nhặt, chẳng còn đâu một thiếu gia vung tiền như nước trước đó.1
•Reng... reng... reng
Điện thoại trên bàn reo lên, Vũ Dịch Đức nhướn người lên cầm lấy. Chạm vào màn hình, đưa lên tai nghe máy:
“ Tôi nghe! ”
[ “ Cậu mau đến khách sạn X nhanh lên đi. ”]
Giọng của Phó Tôn Trạch gấp gáp vang lên bên trong điện thoại, nhưng đổi lại là câu nói vô cùng hờ hững của anh.
“ Tôi hơi mệt, có chuyện gì cậu nói đi. ”
[ “ Người phụ nữ mà cậu ngày đêm mong nhớ tìm kiếm đang ở đây, với một thân phận cậu không thể ngờ đến. Tôi đã hiểu vì sao cậu thê thảm đến mức này rồi, nhanh đến đi. ” ]
Vũ Dịch Đức bật dậy sau câu nói của Phó Tôn Trạch. Chỉ cần nghe đến tin tức của Đặng Song Nhi là tâm tình anh liền thay đổi.
“ Là Song Nhi, Song Nhi đang ở đấy? ”
[ “ Cậu đến nhanh đi. ” ]
- ---------------
Ở khách sạn X của Nam Cung gia, sau khi hoàn thành xong các nghi thức cho tiệc sinh nhật, ông Nam Cung đúng trên sân khấu phát biểu để giải đáp những câu hỏi trong lòng của báo chí và những người đang có mặt.
Đứng bên cạnh ông là con gái cưng Nam Cung Hiểu An, cô đang khoác tay thân mật với một nam nhân, anh ta dành cho cô những cử chỉ yêu thương quan tâm, ánh mắt trìu mến.
“ Hôm nay là ngày sinh nhật của con gái tôi, Nam Cung Hiểu An, tôi thấy rất xúc động và hạnh phúc... ”
Cổ họng của ông Nam Cung nghẹn lại, lấy chiếc khăn trong túi áo vest ra lau nước mắt.
Chỉ mới nói mấy câu đầu tiên ông đã không kiềm được, tâm trí lúc này lại nghĩ đến bà Uông Hiểu.
“ Chắc là các vị khách quý đang thắc mắc về Hiểu An có phải không? Con gái tôi từ nhỏ đã ở Singapore, tôi muốn cho con bé một cuộc sống bình thường, an nhiên nên đã không công khai thân phận. Đến thời điểm hiện tại, con gái tôi đã tròn 21 tuổi, cũng về sống với tôi và đặc biệt là sắp sửa lập gia đình nên tôi mới giới thiệu với các vị. Và cũng chẳng phải ai xa lạ, con rể tương lai của tôi chính là Tân Vinh...”1
Mọi người có mặt ở đây không tránh khỏi bất ngờ vì khuôn mặt, vóc dáng của Nam Cung tiểu thư đây rất giống với một người, là Đặng Song Nhi, vợ của Vũ Dịch Đức. Nhìn cứ ngợ như cả hai là một, như chị em sinh đôi, nhưng chỉ khác nhau ở thần thái, khí chất...
Nếu hôm nay Vũ tổng và vợ tham dự bữa tiệc, chắc hẳn là một điều thú vị.!
“ Nhìn Nam Cung tiểu thư giống với vợ của Vũ tổng quá, ơ mà nhưng sao không thấy vợ chồng Vũ tổng đến nhỉ? ”
Một vị tổng tài ngồi gần với Phó Tôn Trạch cảm thán lên rồi quay sang hỏi anh. Anh nhếch môi lắc đầu, thay cho câu trả lời là không biết.
Lúc này người cầm mic phát biểu trên khấu là tiểu thư Nam Cung Hiểu An, bản lĩnh khí chất kiêu sa hơn người.
Đặng Song Nhi, một cái tên rất đẹp nhưng nó mang lại cho cô quá nhiều muộn phiền và đau khổ. Cái tên đó đã biến mất hơn một về trước, ngày mà người cô yêu nói yêu người khác, muốn bù đắp cho người khác, đáng hận hơn là đã hại ba cô cả đời phải sống đời sống thực vật.1
Bây giờ cô chính là Nam Cung Hiểu An, một tiểu thư quyền quý đầy quyền lực.
Cô phải cho anh ta biết rằng, cô ngày xưa đã chết thật rồi!1
“ Xin chào các vị, tôi là Nam Cung Hiểu An, cảm ơn các vị khách quý đã đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi. ”
Đặng Song Nhi dừng lại trân trọng cúi đầu. Ngẩng lên, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa lớn xa xa phía trước như trông ngóng ai kia đến.
Bỗng nhiên mọi người xôn xao, vỗ tay rần rần, phóng viên nháo nhào tiến đến chụp ảnh.
Đặng Song Nhi cau mày, bất giác quay sang. Dưới sự chứng kiến của mọi người và báo chí truyền thông, Ngô Tân Vinh bất ngờ quỳ một chân xuống trước cô, lấy trong túi áo vest ra một hộp hình vuông màu đỏ. Mở ra, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh khiến các cô gái có mặt ở đây nhốn nháo, ganh tị.1
Khung cảnh vô cùng lãng mãn cho một cặp đôi đang yêu nhau. Ngô Tân Vinh lấy chiếc nhẫn nhẹ nhàng nâng niu trên tay, bỏ chiếc hộp vào lại trong túi, ánh mắt thiết tha nhìn cô:
“ Hiểu An, em có biết không, anh đã yêu em từ rất lâu, rất lâu rồi. Nhưng tại thời điểm đó anh không có cam đảm để thổ lộ tình cảm với em. Bây giờ anh đã có đủ dũng khí cũng như bản lĩnh để che chở, chăm sóc, bảo vệ em... đồng ý lấy anh nhé, Hiểu An? ”
Có thể nhìn thấy Đặng Song Nhi đang rất căng thẳng và bất ngờ. Cô lưỡng lự mím môi nhìn ra bên ngoài, bắt gặp thân ảnh của một nam nhân đang chạy vội vào đây.1
Đặng Song Nhi mỉm cười, khẽ gật đầu, đưa bàn tay về phía trước lên tiếng trả lời:
“ Em đồng ý! ”
Ngô Tân Vinh vui mừng hạnh phúc ra mặt, đeo chiếc nhẫn vào tay cô, nhưng đang lưng chừng nửa ngón thì có âm thanh quen thuộc nghẹn ngào vang lên:
“ Song Nhi! ”1
Ngô Tân Vinh hoàn toàn không bỏ cuộc, kiên quyết đeo vào.1