Cuộc sống hôn nhân êm đềm trôi qua hai tháng. Một tuần thì Chử Liên Dĩnh xa nhà, xa vợ bốn ngày đầu tuần, những ngày gần cuối tuần anh đều ở thành phố B đưa đón Vũ Hiểu Châu đi làm, cuối tuần thì hai vợ chồng về Vũ gia ăn cơm.
Hôm nay là ngày sinh nhật của Hiểu Châu, thế nên cô tụ tập bạn bè ở khuôn viên Vũ gia cho rộng rãi và thoải mái, tha hồ vui chơi. Bốn năm du học bên Anh, không được gặp gỡ đầy đủ bạn học như năm nay.
“ Hiểu Châu, chồng cậu đâu rồi, sao mình không thấy nhỉ? ”
Bạn của cô, Triệu Mễ lên tiếng hỏi sau khi nhìn xung quanh chẳng thấy Chử Liên Dĩnh xuất hiện, trong khi cầu nguyện, thổi nến, cắt bánh kem, tặng quà đã xong xuôi hết rồi.
Đúng ra Chử Liên Dĩnh phải có mặt từ sớm, phải chính tay chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật này chứ. Điều này thật khiến cho bạn bè của cô vô cùng thất vọng về anh, trách móc vì sự vô tâm này.
Vũ Hiểu Châu cười gượng nhìn bạn bè, sau đó trả lời:
“ Anh ấy đi công tác, trở về không kịp. ”
Thật ra là cô không mời anh đấy chứ, cô cũng đấu tranh mấy ngày liên tục có nên mời anh với tư cách là bạn bè hay không, dù gì mối quan hệ của cô và anh cũng tốt, không còn ngượng ngập như những ngày đầu tiên gặp gỡ, nhưng cuối cùng lại thôi vì cho rằng anh bận công việc, cũng vừa sang thành phố D hai hôm trước.
“ Sinh nhật của vợ, một năm chỉ có một lần mà không thể thu xếp công việc để có mặt sao? ”
Triệu Mễ tỏ thái độ không hài lòng ra mặt, cảm thấy Hiểu Châu tội nghiệp vì bị thiệt thòi và không được quan tâm.
Sau đó cô ấy còn nói thêm:
“ Chồng của mình tuy không phải thiếu gia, nhưng anh ấy không bao giờ để cho mình phải tủi thân. Hôn lễ sắp tới đều do chính tay anh ấy chuẩn bị, anh ấy bảo như vậy mới có ý nghĩa. Sinh nhật năm nào cũng bên cạnh mình, cậu xem, chiếc đồng hồ này là do anh ấy tặng đấy. ”
Triệu Mễ đứng bên cạnh không ngừng khoe khoang về chồng sắp cưới, làm cho Vũ Hiểu Châu có một chút bực mình và khó chịu, định đơm đặt câu chuyện giải thích cho qua thì bạn bè của cô đột nhiên vỗ tay rần rần, cười đùa, thích thú trêu chọc cô:
“ Hiểu Châu, cậu là nhất rồi, chồng tạo bất ngờ thế này kẻo có ngày xỉu đấy. ”
Vũ Hiểu Châu và Triệu Mễ đều đưa tầm mắt sang hướng mọi người đang nhìn. Lúc này, Chử Liên Dĩnh ôm một bó hoa hồng siêu to khổng lồ bước lại, mỉm cười đưa về phía cô, cưng chiều lên tiếng:
“ Sinh nhật vui vẻ... Vợ nhé! ”
Khuôn mặt của Vũ Hiểu Châu bỏ bừng, tim đập thình thịnh, mím môi ngại ngùng vì chữ “ vợ ” anh vừa thốt ra, và cũng vừa mắc cỡ vì trước mặt tất cả mọi người.
Cô nhận lấy bó hoa từ anh, ánh mắt e thẹn nhìn vào mắt anh rồi lập tức lãng tránh. Nhưng, bó hoa này quá to khiến cô ôm không hết, thế nên Chử Liên Dĩnh đặt lên trên bàn gần đó cho cô.
Thế nhưng chưa dừng lại ở một bó hoa, Chử Liên Dĩnh lấy ra trong túi áo vest một chiếc hộp nhỏ, lúc anh mở ra bạn bè của cô đều dành cho cả hai ánh mắt ganh tỵ lẫn hạnh phúc. Tuy với những cô tiểu thư hay những gia đình khá giả, một chiếc nhẫn kim cương không đáng là bao nhiêu với họ, cũng không có gì quý báo, nhưng tình cảm làm sao có thể cân đo bằng tiền.
Vũ Hiểu Châu được anh đưa đến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, bàn tay của cô lạnh ngắt, như bạn của cô trêu chọc, cô sắp ngất xỉu thật rồi!
“ Quà sinh nhật của em. ”
Chử Liên Dĩnh nắm lấy bàn tay mềm mại của Hiểu Châu nâng lên, định đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út nhưng ngập ngùng quan sát thái độ. Cô đương nhiên hiểu được lý do mà anh do dự, ngẩng mặt lên nhìn, đôi mắt bồ câu long lanh chớp nhẹ như ngầm đồng ý nhận lấy món quà đặc biệt này.
Lúc anh đã đeo vào, bạn bè của cô bỗng nhiên reo hò, khiến cô bừng tĩnh rồi xấu hổ mà quay lưng trốn tránh:
“ Hôn đi... Hôn đi... Hôn đi. ”
Chử Liên Dĩnh thấy cô ngại ngùng, cũng có ý không muốn, thế nên anh cười đáp lại:
“ Cô ấy ngại rồi! ”
Bữa tiệc cứ thế diễn ra trong sự náo nhiệt và vui vẻ, Chử Liên Dĩnh có vẻ trầm tư một chút, bởi anh đang cảm thấy chạnh lòng vì mình là người thừa thải từ cuộc sống cho đến bữa tiệc hôm nay.
Thấy anh trầm lặng ngồi ở ghế, Vũ Hiểu Châu chủ động ghé vào tai anh nói nhỏ, sau đó cả hai tạm rời khỏi nơi đây.
“ Có việc gì sao? ”
“ Xin lỗi, không phải không muốn mời anh đâu, mà do sợ anh bận công việc. ”
Chử Liên Dĩnh gật đầu, cô lại nói tiếp:
“ Chiếc nhẫn này, cảm ơn anh nha. ”
Anh tiếp tục gật đầu, cô dè dặt lên tiếng:
“ Anh giận tôi hả? "
“ Giận em thì cũng được gì đâu. Em vào chơi với bạn bè em đi, anh hai em rủ tôi đến quán bar mừng sinh nhật, không đến thì ngại lắm. ”
Chử Liên Dĩnh nói xong thì lập tức bước đi, Hiểu Châu nhìn theo mà trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng lẫn đau lòng.
Tại sao cô lại buồn lòng vì thái độ của người đó?
Từ bao giờ, anh lại có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô?
2 giờ khuya, dinh thư Vũ gia chìm trong một không gian yên ắng, nhưng đột nhiên lại nháo loạn vì hai người là anh vợ và em rể.
Vũ Dịch Kiến và Chử Liên Dĩnh từ quán bar trở về, cả hai đều trong trạng thái say xỉn quên mất đường đi, phải mò mẫn một lát mới có thể vào phòng ngủ.
Đương nhiên là anh tìm đến phòng cô, lần này anh bớt diễn xuất lại, tháo giày rồi nằm xuống dưới giường bên cạnh Hiểu Châu.
Thật ra đêm tân hôn không phải anh say đến mức không thể tỉnh táo, là do anh cố ý giả vờ mình say đến bất tỉnh, mục đích là được ngủ trên giường cùng cô.
Nhưng hôm nay, ở bên nhà vợ, nên anh hiên ngang mà nằm, cô thử chống đối anh xem, anh la lên thì lúc đó cô có giải thích mỏi miệng cũng không ai tin tưởng.
Anh rất được lòng ba vợ, đặc biệt là mẹ vợ, cái thỏa thuận gì gì đó đó anh quên sạch rồi. Hiện tại anh là chồng hợp pháp của cô, được phát luật lẫn gia đình công nhận, anh có làm gì quá đáng với cô cũng đúng, chẳng có cảnh sát nào dám đến bắt anh.
Để chứng minh sự dũng cảm của mình, Chử Liên Dĩnh không những nằm trên giường mà còn to gan kéo cô vào lòng ôm chặt, hôn xuống đỉnh đầu, bàn tay len lỏi vào trong váy mà vuốt ve tấm lưng. Bởi vì Hiểu Châu cũng say rượu nên mọi hành động anh làm cô đều không hay không biết, cô còn có cảm giác đang lạnh lẽo tự dưng được sưởi ấm, thế là cô rúc sát cơ thể vào người anh, tay chân quấn chặt xem anh như cái gối ôm, vùi mặt vào hõm cổ mà yên giấc cùng nhau.
Ngày mai dù có thế nào, với anh hiện tại là hạnh phúc!
Sáng hôm sau, Vũ Hiểu Châu là người dậy trước, đập vào mắt cô đầu tiên chính là lồng ngực của nam nhân, cô hốt hoảng nhìn lên sợ đêm qua mình say rồi bị ai đó xâm hại, sau khi thấy là Chử Liên Dĩnh cô mới nhẹ nhõm.
Khoang... Từ bao giờ là Chử Liên Dĩnh thì được phép, rõ ràng anh cũng là nam nhân mà?
Hiểu Châu nhẹ nhàng thu lại đôi chân và đôi tay đang quấn lấy người anh, trời ơi, để anh biết được, nhất định sẽ cho rằng cô lợi dụng lúc anh đang ngủ.
“ Ưm... ”
Người đàn ông lúc này cựa mình ôm chặt, bao nhiêu cô gắng của cô nãy giờ đều đổ sông đổ biển, nhưng cái bàn tay của Chử Liên Dĩnh lúc này quả thật rất hư hỏng, đặt lên ngay bầu ngực mềm mại của cô xoa nắn.
“ Aaa! Chử Liên Dĩnh, bỏ ra! ”
Vũ Hiểu Châu đúng là tráo trở, trong khi cô lợi dụng anh cả đêm thì cô định bỏ trốn cho xong chuyện, đến lượt anh thì la hét như bị thiệt thòi, tay chân đấm đá túi bụi, tới tấp vào người của anh.
Cuối cùng hai tay của cô bị anh nắm chặt, ấn xuống dưới nệm, cả thân người to lớn nằm đè lên người cô không cho cựa quậy, nghiêm túc bảo:
“ Có tin tôi ăn em luôn không? ”
“ Anh dám? Tôi la lên bây giờ! ”
“ Nãy giờ em có không la đâu. ”
Vũ Hiểu Châu tức tối vùng vẫy, nhưng người đàn ông nằm trên quá mạnh, nặng hơn tảng đá, dù thế nào cũng không thoát ra được.
Thế là, cô trừng mắt với anh, lên tiếng:
“ Hôm qua anh tặng tôi chiếc nhẫn, hôm nay cho anh lợi dụng coi như huề đi. Còn bây giờ bỏ tôi ra được chưa? ”
“ Huề sao? Em khôn quá nhỉ! ”
Chử Liên Dĩnh mỉm cười thích thú, tiếp tục trêu ghẹo:
“ Tôi vay tiền bạn tôi để mua quà cho em, để em không bị mất mặt. Vậy mà sáng sớm em đã đánh tôi, thiệt thòi này, ủy khuất này sao có thể huề được. ”
Cả người của Vũ Hiểu Châu cứng đờ, nhìn vào mắt anh chầm chầm, quên luôn việc mình đang nằm dưới thân anh, tư thế vô cùng nhạy cảm và ái muội.
“ Anh vay tiền bạn bè của anh thật hả? ”
“ Em nghĩ tôi giàu lắm à? Tôi còn sắp bị Trịnh Hạc Văn đuổi việc. ”
Chử Liên Dĩnh trở mình, nằm ngửa ra giường, làm ra dáng vẻ buồn rầu. Lúc này, Vũ Hiểu Châu được thả tự do lập tức ngồi dậy, nhưng tạm thời chưa muốn rời giường, chăm chú nhìn vào sắc mặt của anh mà quan tâm hỏi han:
“ Sao lại bị đuổi việc? ”
“ Nếu em có nhân viên một tuần chỉ đi làm 3-4 ngày thì liệu em có muốn đuổi không? ”
Suy nghĩ lời anh nói cũng đúng, tự nhiên cảm thấy mình có một chút quá đáng vì khi nãy đã đấm anh, nghĩ thêm gì đó rồi lại nói:
“ Vậy thì anh nghỉ việc ở Trịnh Thị đi, tập trung làm việc ở Chử Thị. ”
“ Tôi có nỗi khổ riêng... Bỏ đi, tôi tự sắp xếp được. ”
“ Anh đọc số tài khoản của anh đi, tôi chuyển tiền cho anh trả lại bạn anh. ”
Chử Liên Dĩnh nhìn dáng vẻ của cô mà không nhịn được sự buồn cười, anh ngồi dậy, búng yêu lên trán cô rồi bảo:
“ Không phải khi nãy em bảo là huề rồi sao. Với lại...đâu ai tặng quà rồi lấy tiền lại. ”