Đầu Gấu Là Tổng Tài

Chương 12: Cô ấy là người của tôi



Ngày đầu tiên trở thành người hầu riêng cho Phó Từ Minh, ngoài việc dọn dẹp phòng cho anh ra Bảo Ngọc chẳng còn việc gì để làm. Muốn bước xuống khu nhà bếp giúp mọi người một tay, nhưng Lưu quản gia đã căn dặn mọi người nên cũng không ai cho cô động tay vào việc gì.

Chán nản Bảo Ngọc lại tìm ra vườn Hướng Dương phía sau khu biệt thự. Ánh nắng chiều cũng đang dần tắt, những cánh hoa Hướng Dương không còn tươi tắn như buổi sớm nhưng chúng vẫn khoe sắc một cách rạng rỡ.

 Người ta thường nói Hướng Dương tượng trưng cho tình yêu chung thủy, ấm áp và thầm lặng. Dù phải trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ thì vẫn mãi hướng về nhau, những người yêu thích loài hoa này chắc chắn rất có niềm tin vào tình yêu nhỉ!

 Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cô cảm thấy cả Phó gia này người nào cũng tỏ ra nguy hiểm và khó gần, vậy thì ai lại có thể thích được loài hoa này mà trồng cả một cánh đồng hoa thế này chứ! Vừa nghĩ Bảo Ngọc nhẹ đưa tay chạm vào những cánh hoa, khóe môi nhẹ công lên vì thích thú. Chợt tiếng nói phát ra từ phía sau làm cô giật mình.

 "Không được hái!"

 Diệp Bảo Ngọc giật mình quay lại nhìn thấy một thanh niên gương mặt điển trai đang đứng đối diện với mình. Nhìn dáng dấp và cách ăn mặc không giống với người làm trong nhà cho lắm, anh ta là ai mà mình chưa từng gặp bao giờ nhỉ!

 "Cô là ai? Sao lại tùy tiện hái hoa như thế? Cô có biết vườn hoa này ba tôi rất thích và cấm tuyệt đối không ai được hái không?"

 Ba sao? Chẳng lẽ anh ta cũng là một trong các thiếu gia trong nhà này ư? Đại thiếu gia nhị thiếu gia mình đều đã biết, vậy anh ta là vị thiếu gia thứ mấy vậy!

 "Ngây ra đó làm gì? Tôi hỏi cô là ai?"

"Dạ! Tôi... tôi là..."

 "Cô ấy là người của tôi. Cậu có ý kiến sao?"

 Diệp Bảo Ngọc còn chưa nói hết câu thì Phó Từ Minh đã xuất hiện trả lời thay cho cô. Chẳng những thế, anh còn bước đến nắm lấy tay cô kéo cô về phía mình nhìn Phó Doãn Kiên hỏi. Phó Doãn Kiên không mặn không nhạt nhìn thái độ của anh dành cho Bảo Ngọc rồi khẽ nhún vai mình nói.

 "Tôi làm gì có ý kiến. Vậy anh nên quản tốt cô gái của anh, động đến vườn hoa này là không xong với ba đâu. Anh thừa biết vườn hoa này ba vẫn chăm sóc cho tới bây giờ là vì ai mà."

 Nói rồi Phó Doãn Kiên quay lưng bước vào nhà. Sắc mặt Phó Từ Minh có chút không vui, ông ta chăm sóc vì ai sao? Ông ta chỉ đang tỏ ra thương hại cho mẹ tôi, hoặc giả ông ta đang muốn làm màu cho tôi thấy ông ta là một người chồng chung tình. Nhưng tiếc cho ông ta là ông ta đã diễn quá tệ rồi.

Suy nghĩ trong đầu làm bàn tay anh càng lúc càng siết chặt lại. Nhưng anh lại quên rằng anh vẫn còn đang nắm tay Bảo Ngọc, cái siết tay của anh làm cô đau đến nhăn mặt. Không chịu được cơn đau cô liền ghì tay mình lại kêu lên.



 "Đại thiếu gia, anh làm tay tôi đau quá!"

 Câu nói cùng hành động rút tay lại của cô làm Phó Từ Minh quay lại nhìn cô, nhận thấy mình đang siết chặt tay cô anh liền vội nới lỏng tay. Bảo Ngọc nhanh chóng thu tay mình lại, cổ tay cô nhanh chóng hằn lên vết đỏ. Chẳng có chút gì của sự ái náy anh lạnh giọng.

 "Cô ra đây làm gì?"

"Tôi... tôi không có việc gì làm nên đi ra đây dạo một vòng thôi."

 "Sau này khi không có tôi ở nhà, dù không có việc gì làm cũng không được ra ngoài này một mình. Nhớ chưa?"

 "Nhưng tại sao ạ?"

Sắc mặt Phó Từ Minh càng trở nên khó coi hơn, anh chầm chậm bước về phía cô với vẻ mặt nguy hiểm lạnh giọng hỏi.

 "Cô thích hỏi tại sao lắm à? Rốt cuộc cô là chủ hay tôi là chủ? Thắc mắc nhiều thế?"

Tiếng quát của Phó Từ Minh làm Diệp Bảo Ngọc giật mình thụt lùi nhanh chân hơn khiến cô vấp chân ngã ngửa ra đất. Thường thì trong các tình huống thế này của phim ngôn tình, nam chính sẽ nắm lấy tay nữ chính mà kéo lại, cũng có những trường hợp vì thế mà phát sinh nụ hôn bất ngờ.

Nhưng với trường hợp thực tế đang xảy ra, chẳng những không có một cánh tay nào được đưa ra, và cũng không có một nụ hôn bất ngờ nào phát sinh. Mà thực tế là Bảo Ngọc ngã đo ván xuống nền đất ê ẩm cả mông, còn ai kia được ví như nam chính lại vì cú ngã của cô mà không nhịn được phải phì cười.

 Bảo Ngọc ngã xuống vừa đau vừa tức, còn ai kia gương mặt hùng hổ lúc nãy biến đâu mất, lại hiện diện một sắc mặt rạn rỡ với nụ cười khoái chí nở trên môi làm cô càng tức tối hơn. Chẳng những thế anh còn cho tay vào túi quần quay đi rồi bỏ lại một câu.

 "Đáng đời, đây là kết quả của những người hay hỏi tại sao đấy!"

 Nhìn thái độ vừa hóng hách vừa ung dung vui sướng của anh, Diệp Bảo Ngọc tức giận siết chặt nắm tay. Đợi khi anh đi khuất cô mới dám chửi thầm.

 "Phó Từ Minh tôi nguyền rủa anh, cả đời này sẽ bị nghiệt quật. Quật đến chết thì thôi!"