Đầu Gấu Là Tổng Tài

Chương 17: Nội tâm trong lòng.



Phó Từ Minh tức giận quay lưng rời khỏi nhà, mặc cho Phó lão gia có lớn tiếng gọi thế nào anh cũng không quay lại. Phó Thế Hào thấy như thế lại cảm thấy vô cùng hài lòng, mặc cho ai đấu đá đánh nhân dứt tình dứt nghĩa, hắn lại cứ thế ngồi im hưởng lợi không tột hơn sao! Riêng Diệp Bảo Ngọc thấy Phó lão gia gọi anh đến đau lòng nhưng anh không hề ngoảnh đầu lại, không biết trong đầu đang nghĩ gì cô vội bước về phía Phó lão gia nói.

 "Phó lão gia, để tôi chạy theo thiếu gia. Lão gia đừng quá xúc động không tốt cho sức khỏe."

 "Được, nhờ cô. Chỉ cần cô có thể mang nó trở về, ta nhất định đồng ý tất cả yêu cầu của cô."

 Diệp Bảo Ngọc nhìn ông gật đầu rồi vội vã chạy theo Phó Từ Minh. Phó Thế Hào thấy thế vô cùng tức giận siết chặt bàn tay, giữa hai người đó chẳng lẽ có mối quan hệ gì sao? Vì sao cô ấy lại quan tâm một người không ra gì như anh ta! Anh ta có gì tốt hơn mình sao? Từ học vấn lẫn công việc và tài trí anh ta có thể so sánh với mình sao? Sao cô ấy cứ nhất thiết lo lắng cho anh ta như vậy chứ!

 Bảo Ngọc vội vã chạy theo Từ Minh, rất may anh vừa bước vào xe thì cô cũng vừa đuổi kịp. Vội vã mở cửa xe bước vào ngôi ngay ngắn, Từ Minh nhìn thấy cô kéo lên xe thì tâm trạng càng trở khó ở quát.

 "Xuống xe!"

 "Tôi không xuống."

"Cô dám cãi lời tôi à? Tôi bảo cô xuống!"

"Tôi nói tôi không xuống, trừ khi anh quay trở lại nhận lỗi với Phó lão gia, nếu không anh đi đâu tôi đi đó."

 "Được, là cô muốn đấy!"

Vừa dứt lời Phó Từ Minh đề xe đạp mạnh chân ga khiến xe lao đi vun vút. Lần đầu tiên cô ngồi trên một chiếc siêu xe đắc tiền, lần đầu tiên cô trải nghiệm tốc độ kinh khủng của nó. Trái tim cô cũng vì tốc độ ngày một tăng của anh mà sắp nhảy khỏi lồng ngực, thấy anh không có ý định giảm tốc độ tinh thần có chút hoảng cô nói.

"Đại thiếu gia, anh chạy nhanh như vậy làm gì? Anh không sợ chạy xe với tốc độ này cảnh sát sẽ bắt anh về đồn hỏi thăm kinh tế anh sao?"

 Không một câu trả lời, vận tốc cứ thế mỗi lúc một tăng khiến Bảo Ngọc hoảng sợ xoay người ôm chặt lấy thân ghế mếu máo kêu lên.



 "Đừng mà, mặc dù tôi cũng rất nhớ ba mẹ tôi, nhưng tôi không muốn gặp họ bằng cách này đâu. Tôi còn có bà ngoại già ở quê cần tôi chăm sóc, tôi còn phải lo cho dì Thẩm. Với lại...hic hic tôi còn chưa đủ mười tám, nếu chết thế này sẽ không thể đầu thai được mất."

Mặc dù tâm trạng không vui, càng không muốn để tâm đến những lời của Bảo Ngọc. Nhưng những lời than vãn thậm chí khóc lóc kể lễ của cô khiến anh phải phân tâm. Khá bực tức trong người anh tấp xe vào lề thắng gấp, phanh gấp khiến Bảo Ngọc tuột tay khỏi ghế ngã người về sau. Sợ đầu cô sẽ bị va chạm Từ Minh liền nhoài người choàng tay sang đỡ lấy cô, Bảo Ngọc nằm gọn trong vòng tay của Từ Minh trong sự bất ngờ đến im bặt. Ánh mắt chăm chú dán chặt lên gương mặt điển trai của anh cô thẩm cảm thán.

 "Đẹp trai thật đấy, những lúc anh ta yên tĩnh thế này trông anh ta thu hút thật nhỉ!"

 "Cô gào đủ chưa?"

Tỉnh khỏi sự mê hoặc, Diệp Bảo Ngọc vội rời khỏi vòng tay anh xoay người lại ngồi ngay ngắn. Có chút ngại ngùng khi nhớ đến những câu nói cùng hành động lúc hoảng sợ của mình, cô lí nhí.

 "Là tại vì... thiếu gia lái xe nhanh quá, tôi chỉ là phản ứng...theo bản năng."

 "Bản năng sinh tồn của cô cao quá nhỉ! Sợ chết thế lên xe tôi làm gì?"

 "Tôi... tôi lo cho anh thôi, sợ anh..."

 "Sợ tôi vì cái tát của ông ta mà đi tìm cái chết sao? Tôi không ngốc như cô nghĩ đâu. Xuống xe đi đừng làm phiền tôi."

"Tôi không xuống, trừ khi anh chịu trở về nhà với tôi."

 "Về nhà? Về nơi mà tôi được coi như một kẻ thừa thãi sao? Cô có biết cảm giác cô đơn trong chính căn nhà của mình là như thế nào không? Đó chính là cảm giác bị ghẻ lạnh, bị cô lập bị họ coi như cái gai trong mắt chỉ muốn nhổ đi. Cảm giác đó tôi đã chịu đựng suốt hơn mười năm qua, cô nói xem đó có được coi là gia đình không?"

Nghe những lời giống như được thốt ra từ đáy lòng, Bảo Ngọc bỗng cảm thấy chạnh lòng cho anh. Vì sao anh ấy lại có cảm giác như thế? Chẳng phải Phó lão gia rất yêu thương anh và luôn muốn anh quay về thừa hưởng gia sản sao? Dù biết cảnh mẹ kế con chồng xưa nay vẫn là vấn đề muôn thuở, nhưng trong lời lẽ của Phó lão gia dường như không phải là người nuông chiều vợ kế mà bỏ mặc con mình. Thành kiến và mâu thuẫn của anh ấy đối với lão gia quá lớn, muốn cậu ấy đến tiếp quản công ty và gia đình êm ấm xem ra không phải là một chuyện dễ dàng gì rồi.

"Đại thiếu gia, tuy tôi không biết chuyện gia đình của cậu đã xảy ra chuyện gì khiến tình cảm cha con đi đến bước đường này. Nhưng tôi vẫn muốn nói với anh, còn cha còn mẹ đã là một hạnh phúc lớn lao rồi, rất nhiều người ngoài kia thèm được gọi tiếng ba tiếng mẹ mà chẳng được. Chẳng hạn như tôi, tôi mất cả ba lẫn mẹ khi chỉ là một đứa bé chưa biết gì, ngay cả mặt mũi của ba mẹ tôi cũng không nhớ. Tôi chỉ biết người trong tấm ảnh trên bàn thờ là ba mẹ mình, hoàn toàn không có một ấn tượng gì. Thiếu gia cậu nói xem cậu còn có ba để gọi sao lại không muốn thừa nhận chứ!"