Đầu Gấu Là Tổng Tài

Chương 19: Dạy dỗ



Còn chưa nói hết câu cô gái trong lòng bỗng dưng tuột khỏi vòng tay, trái lại còn bị ăn một cú đấm vào mặt đến choáng váng. Hắn ta vừa ôm một bên mắt vừa ngước lên nhìn, thấy Phó Từ Minh đang đứng trước mặt mình che chắn cho Vỹ Bảo Ngọc khiến hắn ta vô cùng tức giận quát.

 "Thằng khốn, mày là ai mà dám ra tay đánh tao hả? Mày muốn chết đúng không?"

 "Câu nói đó tôi nghĩ anh nên tự nói với mình thì tốt hơn."

 "Mày là ai? Dáng vẻ giống như bọn giang hồ chợ búa mà cũng dám phách lối với tao à? Có biết tao là ai không? À...hay là mày cũng thích con bé kia sao? Mày biết điều thì khi ông mày đây chơi chán sẽ cho mày hưởng thụ chút hương vị thừa, còn nếu mày còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì tao không chắc mày còn có thể nhìn thấy hoàng hôn chiều nay đâu."

Vừa nói hắn ta vừa bước đến vỗ lên vai Phó Từ Minh, nhưng hắn ta không biết rằng những gì hắn ta vừa nói đã thành công chọc giận anh. Đang cố gắng kiềm chế cơn giận trong người, bỗng có người tự dâng xác cho anh xã tress thì sao có thể không tận dụng cơ chứ! Đưa tay bắt lấy tay hắn ta vừa đặt lên vai mình, Phó Từ Minh dùng lực bẻ ngược lại khiến hắn ta đau đớn kêu lên, Phó Từ Minh nhìn hắn ta gằn giọng.

 "Mày không cần biết tao là ai, việc mày nên biết bây giờ là mày đã chọc giận tao rồi. Và cái kết của kẻ dám chọc giận tao thì không tốt chút nào cả."

Nói dứt lời anh tăng lực ở cánh tay vặn mạnh, cánh tay bị bẻ gãy khiến hắn ta hét lên trong đau đớn khụy xuống. Chưa dừng lại ở đó, Phó Từ Minh bước đến túm lấy cổ áo hắn ta kéo hắn ta đứng dậy đấm vào mặt hắn ta ngã lăn ra sàn. Bảo Ngọc thấy thế vội bước đến can ngăn, như chưa hả dạ anh hất tay cô ra bước đến co chân đá vào bụng hắn ta khiến hắn không kêu được nữa. Bước đến túm lấy cổ áo hắn kéo dậy, cầm lấy cánh tay bị gãy của hắn ta anh gằn giọng.

"Cánh tay này tao phế vì mày dám chạm vào người của tao. Nếu còn có lần sau, thì không những một cánh tay mà là cả hai tay hai chân của mày tao cũng phế. Mà cũng không chừng tao không vui phế luôn thằng em của mày đấy!"

Nói rồi anh đẩy mạnh hắn ta ngã lăn ra sàn rồi nắm lấy tay Bảo Ngọc kéo đi, mặc cho hắn ta kêu la trong cơn đau thảm thiết.

 Bảo Ngọc được anh kéo ra ngoài trong sự ngỡ ngàng đến im lặng. Nhìn bàn tay anh đang siết chặt lấy tay cô kéo đi, bóng lưng cao lớn mạnh mẽ này bỗng chốc trở thành người hùng trong lòng cô từ lúc nào không biết. Hóa ra bên trong cái vỏ bọc vô cảm lạnh lùng kia lại là một người luôn quan tâm và bảo vệ người khác như vậy. Anh ấy cũng không đến nỗi quá tệ như trước đây mình nghĩ nhỉ!

Độ hảo cảm trong lòng về anh dâng lên khiến cô nhẹ công môi cười. Chợt anh quay mặt lại khiến Bảo Ngọc không chú ý mà đâm sầm vào lòng anh, Từ Minh sợ cô ngã theo phản xạ vòng tay ôm lấy cô. Khung cảnh chợt nên thơ đến lạ khi giữa thành phố tấp nập xe cộ, lại có hai con người mắt đượm tình ý nhìn nhau.



 Ánh nắng loang lổ xuyên qua tán cây chiếu vào gương mặt xinh đẹp non nớt không tì vết của cô, không hiểu vì sao dưới góc độ này anh lại thấy cô đẹp như thế. Nhịp tim nơi lồng ngực của cả hai càng lúc càng đập rộn ràng hơn. Từ Minh chầm chậm đưa tay định chạm vào đôi má có chút ửng hồng kia, Bảo Ngọc như tỉnh khỏi sự mê đắm trước mắt vội đẩy anh ra lúng túng quay đi. Phó Từ Minh cũng cảm thấy có chút không tự nhiên liền hằn giọng lên tiếng.

"Tôi... sợ cô ngã, với lại ...mặt cô hình như có gì đó nên tôi định lau cho cô thôi."

"Mặt tôi có gì sao? Ở đâu vậy?"

Bảo Ngọc vừa hỏi vừa đưa tay sờ kiểm tra mặt mình, Từ Minh thấy thế cũng không biết nên nói thế nào, bởi mặt cô nào có dính gì. Chỉ là anh đang viện lý do cho hành động vừa rồi của mình mà thôi. Nhưng thấy cô gái nhỏ cứ lúng túng đưa tay lau đi mặt mình mãi anh cũng đành giả vờ nói.

 "Để tôi giúp cô."

 Nói rồi anh đưa tay lên chạm vào má cô, giả vờ lau nhẹ như trên mặt cô thật sự đã dính phải gì đó, nhưng thật ra chỉ là viện lý do để được chạm vào gương mặt xinh đẹp của cô mà thôi. Cảm giác ở nơi bàn tay khi chạm vào mặt cô làm anh có chút thích thú, nhưng cũng không thể chạm mãi anh luyến tiếc thu tay về nói.

 "Xong rồi."

 "Cảm... cảm ơn thiếu gia."

Diệp Bảo Ngọc cảm giác ngượng đến không dám ngước nhìn anh, cô chạy vội vào xe như để tránh né ánh mắt của Từ Minh đang nhìn mình. Riêng Từ Minh lại nhìn theo bộ dạng gấp gáp của cô, rồi lại nhìn lại bàn tay vừa chạm vào má cô mà thầm cười.

 "Cũng đáng yêu quá đấy chứ!"