Đầu Gấu Là Tổng Tài

Chương 2: Cô gái ở vườn Hướng Dương



Từ Minh nói xong quay bước nhanh chóng bước lên lầu. Phó Lão gia tức giận không biết nên nói thế nào, đứa con này sao càng lớn càng khó bảo vậy chứ! Sắc mặt Lý Nhã Quân càng khó coi hơn, bàn tay bà siết chặt lại, ánh mắt ghét bỏ nhìn theo bóng lưng Từ Minh dần khuất. Trịnh Đình Dũng thấy mình cũng đến lúc rời khỏi liền nở nụ cười xã giao nói.

  "Bác Phó, cháu còn chút việc bận. Xin phép bác cháu về."

  "Được, cảm ơn cháu đã đưa Từ Minh về nhà."

  "Bác đừng khách sáo với cháu như vậy, đều là chỗ quen biết mà. Cháu xin phép ạ."

  "Đi đường cẩn thận."

****************

  Thẩm Mỹ Dung đưa Diệp Bảo Ngọc về căn phòng dành cho người làm. Nơi đây cách xa nhà lớn, tuy nói là dành cho người làm nhưng căn phòng cũng rất rộng rãi và sạch sẽ. Diệp Bảo Ngọc nhìn một lượt căn phòng nhẹ nở nụ cười nhìn Thẩm Mỹ Dung nói.

 "Dì, phòng này rộng quá! Phó gia đối đãi với người làm tốt thật đấy!"

  "Từ hôm nay con ở đây với dì. Con nghe dì dặn, nếu không có việc gì cần thiết hoặc không được sự đồng ý của chủ, con không được tự tiện bén mảng đến chỗ các vị thiếu gia nghe chưa."

  "Con nhớ rồi."



  "Tiểu Ngọc, chuyện học hành của con, con định không học tiếp sao?"

  "... Cũng không hẳn là con không học nữa. Con định tìm việc làm kiếm chút tiền để có thể tự trang trải việc học. Bà ngoại đã quá cực khổ vì con, nhìn ngoại tần tảo kiểm tiền cho con ăn học con thật sự rất xót. Con muốn tự mình kiếm tiền để cho ngoại một cuộc sống tốt hơn, còn lo cho dì sau này nữa chứ!"

  Thẩm Mỹ Dung nghe Diệp Bảo Ngọc nói thế trong lòng dâng lên niềm vui. Bảo Ngọc là con gái của em gái bà. Vợ chồng em gái bà bị tai nạn qua đời khi Bảo Ngọc mới hơn một tuổi, từ đó Bảo Ngọc được bà ngoại đưa về nuôi. Bà thì không chồng không con nên bà coi Bảo Ngọc như con gái mình. Bà đi làm tha phương kiếm thêm tiền để chu cấp cho hai bà cháu. Thấm thoát đã mười mấy năm trôi qua, Bảo Ngọc giờ đã là thiếu nữ mười tám xinh đẹp lại hiếu thảo. Đúng là không phụ kỳ vọng của bà.

  "Thôi con thay quần áo đi rồi đi làm việc với dì, ở trong này lâu quá bà chủ biết được thì không tốt đâu."

  "Dì, bà chủ... có phải người tốt không? Con thấy thái độ của bà ấy có vẻ rất khó chịu."

  "Câu này con tuyệt đối đừng nhắc lại, bà chủ biết được thì con sẽ gặp rắc rối đấy. Con thay quần áo đi, dì ra ngoài chờ con."

"Vâng."

Phó Từ Minh trở về căn phòng trước đây anh vẫn ở, mọi thứ vẫn vậy không có gì thay đổi. Căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ và ngăn nắp. Nhưng những điều này đối với anh chẳng có ý nghĩ gì cả. Ngã người trên giường khá lâu, mệt mỏi với những suy nghĩ anh bước vào nhà tắm đứng dưới làn nước ấm, ngửa mặt lên để những giọt nước dội thẳng vào mặt mình. Trong đầu anh lại miên man nhớ đến chuyện năm xưa.

  Anh vẫn nhớ như in cái ngày ba anh đưa người đàn bà ấy và đứa con riêng của ông về nhà, cũng là ngày mà mẹ anh đau buồn mà chết trong uất hận. Anh mãi mãi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, cũng như không bao giờ chấp nhận người đàn bà ấy.

 Trút bỏ dáng vẻ phong trần, Lục Cảnh Phong khoác lên người chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen lịch lãm. Vòm ngực vạm vỡ lắp ló đằng sau chiếc cút áo được anh thả lỏng trông vô cùng quyết rũ. Gương mặt điển trai bẩm sinh của anh thu hút đến mức khiến bao người nhìn vào phải ao ước muốn chiếm hữu.



  Rời khỏi căn phòng ngột ngạc khi ánh chiều tà đang dần tắt nắng. Phó Từ Minh dạo bước một vòng khu biệt thự. Bất cứ đâu cũng đều là những ký ức về mẹ anh. Chợt anh chú ý đến khu vườn hoa hướng dương ở xa kia, đấy chẳng phải là vườn hoa hướng dương trước đây mẹ anh đã trồng sao? Sau khi bà mất anh vẫn luôn chăm sóc nó, nhưng từ khi anh rời khỏi đây đã hơn mười năm, ai đã chăm sóc cho chúng xanh tươi trổ hoa đẹp như vậy chứ!

  Nhanh chân bước đến gần, anh phát hiện một cô gái thân hình mảnh mai đứng quay lưng về phía anh đang tưới nước cho khu vườn hướng dương. Hiếu kỳ không biết cô gái đó là ai, anh chầm chậm bước đến gần. Dáng dấp này có chút quen, anh khẽ hằn giọng lên tiếng.

  "Cô là ai?"

  Cô gái trẻ giật bắn mình khi nghe có tiếng người, động tác xoay người thật nhanh , trên tay cầm theo vòi nước chĩa thẳng vào người đối diện. Bất ngờ bị dội nước vào người, Phó Từ Minh không kịp tránh né làm cả người ướt sũng. Cô gái hoàn hồn vội tắt vòi nước đi, ngước mắt nhìn lên người thanh niên trước mặt cô kinh ngạc thốt lên.

  "Tên trộm??? Sao lại là anh?"

Nhìn cả người ướt sũng, Phó Từ Minh sắc mặt đen kịt nhìn cô gái trước mặt. Hoá ra là oắt con sáng nay ở sân ga, trái đất này tròn thật đấy! Diệp Bảo Ngọc tâm trí bấn loạn vội vơ lấy chiếc cuốc làm vườn giơ lên chỉ về phía Phó Từ Minh nói.

  "Anh đứng yên đó, chẳng phải sáng nay cảnh sát đã bắt giữ anh rồi sao? Sao anh lại có mặt ở đây? Có phải anh bỏ trốn rồi theo dõi tôi đúng không?"

  "Trí tưởng tượng của cô cũng phong phú đấy, vậy cô nghĩ thử xem một tên trộm như tôi vào đây bằng cách nào đi!"

Từ Minh vừa nói vừa tiến về phía Bảo Ngọc, trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ. Có khi nào hắn ta là tên biến thái không? Nếu hắn ta là tên biến thái thì mình phải làm sao đây? Bảo Ngọc vừa thụt lùi về phía sau, ánh mắt cầu cứu của cô liếc nhìn xung quanh như tìm xem có ai ở gần đấy không? Nhìn thấy vòi nước dưới chân, cô vội ném chiếc cuốc xuống nhặt lấy vòi nước phun thẳng vào mặt Từ Minh. Bị xịt nước vào mặt, anh vội nhắm nghiền mắt đưa tay che chắn mặt mình. Bảo Ngọc nhân cơ hội liền ba chân bốn cẳng chạy mất. Cảnh Minh mở mắt ra thấy cô gái nhỏ đã biến mất thì tức tối chửi thầm.

  "Oắt con đáng ghét, cô không thoát khỏi tay tôi đâu."