Đầu Gấu Là Tổng Tài

Chương 25: Vấn đề ở mỗi người.



Phó Doãn Kiên hỏi rồi bày ra vẻ mặt bất cần câu trả lời, bởi xưa nay cậu ta cũng không trông đợi gì về việc ba cậu sẽ chú ý đến cậu. Mỗi người đều có một sở trường riêng, và sở trường của cậu không phải là quản trị kinh doanh mà cậu đang theo học. Chẳng qua vì làm vừa lòng mẹ mình nên cậu mới chọn mà thôi.

"Con đấy, biết ba con như thế thì còn càng phải cố gắng và thể hiện năng lực của mình cho ông ấy xem chứ! Con cứ suốt ngày bê thả như thế hỏi sao ông ấy không chú ý đến con."

"Vậy bao nhiêu năm qua mẹ đã làm những gì? Ba có chú ý đến mẹ không?"

Câu hỏi của Phó Doãn Kiên làm Lý Nhã Quân khựng lại. Đúng là từng ấy năm qua bà đã cố gắng làm vừa lòng ông, thể hiện cho ông thấy mình cũng là một nữ chủ nhân có thực lực. Nhưng dường như chưa bao giờ ông nhìn về phía bà mà công nhận bất cứ điều gì.

Năm xưa chỉ vì muốn bước chân vào Phó gia này bà đã không từ mọi thủ đoạn, thậm chí bà cố đưa Phó Thế Hào đến chọc tức phu nhân quá cô để bà phải uất hận mà chết đi trong tức tưởi.

Từng ấy năm trôi qua đúng là bà ta đã trở thành nữ chủ nhân của Phó gia nhưng đó cũng chỉ là cái vẻ bề ngoài, sự thật nhiều năm qua bà chưa từng nếm được mùi vị của hạnh phúc gia đình là gì cả.

"Chuyện đó không liên quan đến con, việc mẹ đang nói con đây này, con cứ định để cho thằng bất tài kia vượt mặt con sao? Con cũng thừa biết ba con thiên vị nó, chẳng lẽ con cam tâm để một thằng khốn không ra gì thừa hưởng toàn bộ sản nghiệp của ba con sao?"

"Phó thị là tâm huyết của ba và mẹ cả, bà muốn ai thừa hưởng thì tức là người đó xứng đáng. Con không có hứng thú tranh đua giành giật gì với bất kỳ ai cả, con mệt rồi về phòng đây."

Nói rồi Phó Doãn Kiên đứng bật dậy trở về phòng mình, mặc cho Lý Nhã Quân có gọi thế nào cũng mặc kệ. Cơn giận trong người lại càng sôi sục, bà ta trách móc.

"Đúng là không thể trông chờ bất cứ điều gì vào thằng nhóc Doãn Kiên này mà. Không có tiền đồ gì cả, đến một chút công danh lợi lộc nó cũng không muốn, rốt cuộc nó có phải con mình không chứ!"

****************

Phó Từ Minh bỏ lại Diệp Bảo Ngọc ở biệt thự riêng, một mình rời khỏi đến thẳng FT để giải quyết công việc. Mấy ngày qua công việc khá nhiều, anh lại bận bịu đối phó với nhóm người luôn rình rập theo dõi mình nên thời gian dành cho công việc khá ít. Tranh thủ thời gian mấy hôm nay rời khỏi Phó gia nên anh phải nhanh chóng giải quyết cho xong. Nhìn một xấp giấy tờ chất cao sắp vượt mặt, Từ Minh liếc mắt nhìn sang Trịnh Đình Dũng nói.



"Cậu định ám sát tôi sao? Cậu dồn công việc cả năm lại cho tôi giải quyết đấy à?"

"Đây mà bảo nhiều sao? Cậu có biết tôi phải giải quyết nhiều hơn gấp mấy lần như thế trong mấy ngày qua không? Cậu bây giờ thì hay rồi, ôm người đẹp về lâu đài tình ái, chỉ có tôi là cẩu độc thân suốt ngày chỉ biết làm việc và làm việc thôi."

Trịnh Đình Dũng vừa nói vừa bày ra vẻ mặt thống khổ cho Từ Minh xem. Nhưng Từ Minh lại không chút mũi lòng phản bác lại lời của Đình Dũng.

"Cái gì mà người đẹp với lâu đài tình ái chứ! Tôi và cô gái phiền phức đó không có gì cả, cậu đừng có mà nói linh tinh."

"Nghĩ linh tinh! Không có gì cả! Cậu xem tôi là con nít hay sao mà đem mấy câu lừa người này nói với tôi thế? Đã bao giờ cậu kiên nhẫn với cô gái nào như cô ấy chưa? Đã bao giờ cậu gần gũi cô gái nào chưa? Và đã bao giờ cậu đối xử với cô gái nào giống như cô ấy chưa? Cậu nên kiểm tra lại trái tim mình trước khi trả lời câu hỏi của tôi đi!"

Phó Từ Minh ngừng tay không làm việc nữa, trầm ngâm suy nghĩ về những câu mà Đình Dũng vừa nói. Đúng là anh có chút kiên nhẫn cho cô gái này, cũng thích trêu chọc cô ấy hơn, và cũng chưa từng thiên vị ai như cô ấy. Chẳng lẽ anh đã thích cô gái phiền phức thích làm việc tay chân mà không dùng não này rồi sao?

"Thế nào, thấy lời tôi nói là đúng rồi sao? Xem ra trái tim băng giá của cậu đã bị cô bé này làm cho tan chảy mất rồi. Mà này, đã đủ tuổi trưởng thành chưa đấy? Cẩn thận lại gở lịch như chơi đấy nhé!"

Phó Từ Minh liếc mắt nhìn Đình Dũng một cách khó coi, gấp lại giấy tờ anh đứng lên ném cây bút nào người Đình Dũng nói.

"Huyên thuyên chuyện không đâu, thời gian rảnh rỗi quá vậy cậu xử lý nốt mớ việc này cho tôi luôn đi. Tôi vừa nhớ ra mình còn chuyện quan trọng chưa làm xong."

Nói rồi Phó Từ Minh nhanh chân bước ra khỏi phòng, Trịnh Đình Dũng cầm lấy cây bút đứng bật dậy nói với theo.

"Này cậu còn có việc gì quan trọng hơn được hả? Có ai làm chủ tịch mà lười như cậu không? Suốt ngày bắt tôi làm việc đầu tắt mặt tối, tôi cũng phải có thời gian riêng của tôi chứ! Từ Minh!"