Đầu Gấu Là Tổng Tài

Chương 27: Nụ cười rất đẹp



Một tuần trôi qua kể từ ngày Từ Minh cãi nhau với Phó lão gia,anh cứ thế đến đây ở mà chẳng chịu về nhà lớn nữa. Dù cho Bảo Ngọc có nói thế nào anh cũng phớt lờ không nghe, chán nản Bảo Ngọc lại lang thang ra vườn hoa một mình, tâm trạng hỗn độn cô chỉ biết thở dài. Đã nhiều ngày trôi qua như thế rồi còn chưa trở về chắc dì sẽ lo cho cô lắm.

Ngồi đứng ở ban công cửa sổ nhìn xuống, thấy cô gái nhỏ tay thì nghịch hoa mà vẻ mặt lại chẳng vui khiến lòng Từ Minh cũng nặng theo.

"Sao lại ủ rũ rồi, có gì không vui sao?"

Rời khỏi phòng anh bước xuống tìm cô, từng bước chậm rãi đến sau lưng cô. Không vội lên tiếng anh lại nhìn ra sau vườn ra hiệu cho chú chó của mình, Bánh Bao hiểu ý chủ nhân liền tiến đến gần Bảo Ngọc. Vừa nhìn thấy Bánh Bao tiến đến, Bảo Ngọc đã hồn siêu phách lạc tay chân bủn rủn, miệng lắp bắp nói.

"Này đại ca, hôm nay tôi đâu có ra địa bàn của cậu đâu. Đừng gây chuyện với tôi thế chứ!"

Nhìn thấy chú chó không có ý dừng lại, Bảo Ngọc thụt lùi rồi quay lưng toang bỏ chạy. Nhưng chỉ mới bước được một bước cô đã nằm gọn trong lòng của Phó Từ Minh, vòng tay anh vừa ôm trọn lấy cô vừa đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cho Bánh Bao rời đi. Chú chó hiểu ý liền trở về chỗ của mình, còn anh vẫn cứ thế thích thú ôm lấy cô trong lòng lên tiếng trêu chọc. (2)

"Tôi có thể nghĩ là cô đang muốn quyến rũ tôi không?"

"Không.. không có. Là chú chó của anh.."

Bảo Ngọc vừa lắp bắp giải thích vừa chỉ tay về phía sau mình, nhưng khi cô quay lại thì chẳng thấy chú chó lúc nãy đâu. Cô ngạc nhiên đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm khó hiểu hỏi.

"Đâu rồi? Rõ ràng vừa mới..."

"Tôi thấy là cô đang muốn lợi dụng chiếm tiện nghi của tôi thì đúng hơn. Thích tôi thì cứ nói, không cần diện cớ như vậy để được gần gũi với tôi đâu."

"Tôi không có! Rõ ràng lúc nãy tôi đã nhìn thấy nó tiến về phía mình nên mới định bỏ chạy, vô tình va vào người anh thôi. Mà anh đứng phía sau tôi làm gì?"

"Ai thèm đứng phía sau cô! Tôi chỉ là tình cờ đi ra đây rồi đột nhiên cô xà vào lòng tôi đấy chứ! Mà nếu có thích tôi quá thì cứ nói, không cần...

"Hâm!"

Bảo Ngọc bỏ lại một câu rồi quay lưng đi, Phó Từ Minh tức mình vội bước theo cô gọi.

"Này đứng lại, cô nói ai hâm hả?"

Bảo Ngọc đang đi chợt dừng lại vội vàng khiến Từ Minh suýt đâm vào người cô, đang định hỏi cô lại làm sao thì nhìn về phía trước thấy Bánh Bao đang nằm chắn giữa đường. Bánh bao hôm nay cũng được việc ghê. Biết cô sợ anh lại vênh mặt.

"Sao thế! Sao không đi nữa đi!"

"Tôi...anh bảo nó đi chỗ khác đi rồi tôi đi!"

"Tại sao tôi phải nghe lời cô, tôi là chủ nhân của cô có phải người hầu của cô đâu. Tôi nhớ ra là mình còn có việc cần ra ngoài, cô ở đây từ từ chơi với nó nhé!"



Bảo Ngọc vội nắm chặt lấy tay anh, Từ Minh cảm nhận được sự run rẩy vì sợ của cô khi nắm vào tay mình. Sợ đến vậy sao!

"Thiếu gia tôi sai rồi, anh...anh giúp tôi với. Bảo nó tránh đường cho tôi được không?"

"Xin tôi đi!"

Từ Minh lại bày ra vẻ mắc đắc ý nhìn Bảo Ngọc nói. Bảo Ngọc cố nhịn nhìn Bánh Bao rồi lại nhìn anh.

"Thiếu gia..."

"Gọi anh!"

"Được, anh Từ Minh. Giúp tôi.."

Bảo Ngọc còn chưa nói hết câu anh đã khom người bế cô lên, nhưng không đưa cô vào nhà bế cô ra xe rồi lái xe rời khỏi nhà. Bảo Ngọc có chút hoang mang nhìn anh hỏi.

"Thiếu gia, chúng ta đi đâu vậy?"

"Yên tâm, tôi không mang cô đi bán qua biên giới đâu mà sợ. Vã lại bán cô chắc cũng chẳng ai mua"

"Này anh coi thường tôi quá rồi đấy!"

Phó Từ Minh không nói gì nữa chỉ nhẹ cong môi một chút rồi lái đi. Anh đưa cô đến khu vui chơi trong thành phố, không khí mát mẻ lại nhộn nhịp đông đút để cô có thể giải tỏa được sự buồn chán trong lòng.

Nhìn cô gái nhỏ thích thú nhìn ngó khắp nơi nụ cười tươi tắn nở rộ làm Từ Minh cũng vui lây. Cứ cười như thế có xinh hơn không, lúc nào cũng xị mặt ra. Bảo Ngọc lần đầu tiên đến nơi đây có quá nhiều điều lạ lẫm làm cô thích thú, như quên mất thân phận mình cô với tay nắm lấy tay Từ Minh vừa kéo vừa nói.

"Thiếu gia anh xem, ở đây vui quá! Anh nhìn đi những chú cá đó dễ thương thật, nó còn biết hù tôi nữa."

Từ Minh không quan tâm đến lời cô nói, ánh mắt anh chú ý đến bàn tay cô đang nắm chặt lấy bàn tay mình. Dường như cô không có ý định bỏ ra, cứ thế siết chặt kéo anh đến những nơi mà cô thấy thích thú. Nhìn cô như thế khóe môi Từ Minh bất giác cong lên thành nụ cười tuyệt mỹ, lâu rồi dường như anh chưa bao giờ được cười thật sự như vậy. Cô ấy giờ này trong mắt anh cứ như một thiên thần mang đến niềm vui và hạnh phúc cho anh vậy. (D)

Vui chơi một vòng thấm mệt, Bảo Ngọc kéo Từ Minh đến một tán cây lớn ngồi xuống. Nhìn thấy bàn tay mình đang nắm chặt lấy tay anh, Bảo Ngọc vội vã thả tay anh ra. Phút chốc bàn tay được trả tự do khiến Từ Minh cảm giác có chút mất mác. Cô nhìn anh có chút lúng túng cười nói.

"Cảm ơn thiếu gia, hôm nay tôi thật sự rất vui."

"Cảm ơn suôn như vậy thôi sao? Hình như không đủ thành ý.

Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa bị bỏ rơi của mình mà trả lời cô. Bảo Ngọc không hiểu thành ý của anh muốn nói là gì liền hỏi.

"Thành ý, vậy phải nói thế nào thì mới gọi là đủ thành ý?"

"Chuyện đó còn phải tùy thuộc vào cô muốn tỏ thành ý đến mức nào chứ! Sao lại hỏi tôi."



"Anh lại phát bệnh cũ à? Lại muốn làm khó tôi?"

Từ Minh ngước mắt nhìn lên, thấy chiếc lá vàng rơi rụng bám vào mái tóc đen huyền của cô. Anh chầm chậm nhích lại gần cô một chút chầm chậm đưa tay lên mái tóc nhặt giúp cô chiếc lá vàng kia, giây phút anh đến gần hơn chút nữa làm Bảo Ngọc có chút lúng túng. Ngước mắt lên nhìn anh, cảm nhận được cảnh sắc trước mắt thật sự quá đẹp rồi. Anh ấy cứ dùng nhan sắc quyến rũ mình mãi thế này, thì mình sẽ vi phạm hợp đồng mất.

"Đẹp không?"

"Đẹp"

"Thích không?"

"Thích."

Như nhận ra bản thân bị mê hoặc đến mức không làm chủ được câu trả lời của mình, Bảo Ngọc vội quay mặt đi lúng túng nói. (1)

"Tôi.. tôi không có ý gì đâu. Chỉ là..."

"Không cần giải thích, tôi biết rồi."

"Anh biết gì?"

"Không nói."

"Nhưng anh hiểu lầm rồi, tôi..."

"Xin lỗi đã làm phiền, lúc nãy tôi có chụp được khoảnh khắc đẹp của hai người. Tặng hai người làm kỉ niệm, chúc hai người mãi hạnh phúc."

Một nhân viên chụp ảnh dạo đã chụp lại khoảnh khắc Từ Minh lấy chiếc lá vàng trên tóc cô, bốn mắt nhìn nhau trong khung cảnh vô cùng thơ mộng. Biết anh thợ ảnh đã hiểu lầm mối quan hệ của hai người Bảo Ngọc xua tay nói.

"Không phải, anh hiểu lầm rồi."

Từ Minh vội đưa tay nhận tấm ảnh ngước lên cảm ơn nhân viên chụp ảnh, nhìn ngắm bức ảnh một cách thích thú rồi cho vào túi. Bảo Ngọc thấy thế nhìn anh hỏi.

"Người ta hiểu lầm sao anh không giải thích?"

"Giải thích với người không quen biết có ích lợi gì sao?"

"Nhưng...

"Đi thôi, tôi đưa em đi ăn, tôi đói rồi."