Lý Nhã Quân đến Phòng Phó Doãn Kiên tìm hắn, đưa tay gõ cửa gọi mãi không nghe thấy tiếng hắn trả lời bà liền mở cửa bước vào.
"Doãn Kiên, con có trong phòng không? Mẹ muốn nói chuyện với con một chút."
Nhìn căn phòng trống lại nghe thấy tiếng nước chảy ở bên trong, biết hắn đang tắm bà liền ngồi xuống ghế chờ đợi. Rảnh rồi tay chân bà với tay lấy một vài thứ trên bàn hắn ra xem, vô tình làm rơi một xấp giấy xuống sàn. Rất nhiều những bức tranh vẽ hiện ra trước mắt, Lý Nhã Quân cầm vội lên xem, sắc mặt biến sắc bà ta xé toạc những bức tranh kia với thái độ vô cùng tức giận. Đúng lúc Phó Doãn Kiên từ nhà tắm bước ra, nhìn thấy mẹ mình đang xé những tác phẩm mình vẽ thì vội bước đến đoạt lại.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy? Sao lại tự ý động vào đồ của con như vậy chứ?"
"Phó Doãn Kiên mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, mẹ không đồng ý cho con vẽ vời những thứ vô bổ này. Tương lai của con là Phó thị, những thứ này có thể giúp ích được gì cho con chứ!
"Mẹ, nhưng đây là sở thích của con. Con đã từ bỏ ước mơ của mình để làm theo ý mẹ học quản trị kinh doanh rồi,
me con muon the nao nda?"
"Mẹ muốn con không được vẽ tranh nữa, nó không có tương lai con hiểu không? Con phải toàn tâm toàn ý học thật giỏi để sau này hai anh em vốn còn tiếp quản Phó thị, chẳng lẽ con cam lòng làm một thằng họa sĩ nghèo mà nhường tương lai tươi sáng cho Phó Từ Minh hay sao?"
"Lúc nào cũng tranh dành đố ky mẹ không thấy mệt mỏi sao? Nhưng con thì mệt rồi, con quá mệt mỏi rồi. Mẹ có biết vì sao là vợ chồng từng ấy năm mà ba vẫn chán ghét không muốn gần gũi mẹ không, chính vì ông ấy chán ghét sự đố kỵ và tránh dành của mẹ đấy!"
Lời nói vừa dứt cũng là lúc bàn tay Lý Nhã Quân tát mạnh vào mặt Phó Doãn Kiên khiến hắn im bặt. Đây không phải là lần đầu hắn bị mẹ mình đánh, mà đã rất nhiều lần rồi, chỉ cần hắn phản đối không muốn làm theo ý bà ta thì bà ta không ngại mà tát hắn một cái như trời giáng như giúp hắn nghe lời hơn vậy. Mỗi lần như thế, hắn lại cảm thấy thất vọng về người mẹ của mình thêm chút nữa, nhưng Lý Nhã Quân lại không nghĩ gì đến cảm xúc của hắn, bà ta chỉ nghĩ đây là cách bà ta dạy để hắn khôn ra.
"Mẹ nói cho con biết, tất cả những chuyện mẹ làm đều muốn tốt cho con. Con không biết ơn mẹ thì thôi, còn giở giọng đó ra nói chuyện với mẹ sao?"
"Muốn tốt cho con! Lúc nào mẹ cũng nói muốn tốt cho con, lúc nào cũng nói mẹ vì con. Vậy mẹ có biết con thích gì không? Lúc nào mẹ cũng chỉ muốn người khác làm theo ý của mẹ, mẹ chẳng bao giờ quan tâm đến cảm nhận của con cả. Càng ngày con cảm giác con giống như là một con cờ trong tay mẹ, muốn đặt con ở vị trí nào đều là ý thích của mẹ. Mẹ như thế là vì con thương con sao?"
"Đứng lại đó!"
Phó Doãn Kiên vừa nói xong liền quay lưng đi, Lý Nhã Quân thấy thế liền lên tiếng giữ hắn lại.
"Đang nói chuyện với mẹ con định đi đâu?"
"Con thấy đây không giống một cuộc trò chuyện giữa mẹ con nữa, con ra ngoài hít thở không khí một chút."
"Con không được đi! Mẹ đang nói chuyện với con, thái độ con đối với mẹ như thế là gì hả?"
"Con không tỏ thái độ gì cả, con chỉ muốn nhắc cho mẹ nhớ. Con sẽ không tham gia vào bất cứ chuyện gì của mẹ và anh hai, cho nên mẹ hãy để cuộc sống con yên bình một chút. Nếu mẹ cứ tiếp tục xâm phạm đời tư của con thế này thì con sẽ từ bỏ tất cả mà ra đi đấy!"
"Doãn Kiên! Doãn Kiên! Thằng con ngang ngược này, con có đứng lại cho mẹ không!"
Mặc cho Lý Nhã Quân gọi thế nào, Phó Doãn Kiên vẫn cứ thế lạnh lùng rời khỏi nhà. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thất vọng về mẹ của mình, trước giờ hắn chưa bao giờ được làm gì theo ý thích của riêng hẳn. Mẹ lúc nào cũng bắt ép hẳn theo một khuôn khổ nhất định mà bà muốn, ngay cả ước mơ học mỹ thuật của mình mẹ cũng can dự không muốn.
Tuy bề ngoài là một người ngang ngược ham chơi, nhưng hắn vẫn không muốn làm buồn lòng mẹ mình. Từ bỏ ước mơ làm theo ý mẹ mình học quản trị kinh doanh, nhưng mẹ không vì thế mà hảnh diện hay hài lòng. Dần dần hắn cảm thấy rất mệt mỏi khi phải sống và làm theo ý thích của mẹ, phải tranh dành đấu đá. Cuộc sống thế này hạnh phúc ở đâu!
Một mình đến quán rượu uống đến say khướt, trong đầu hắn vẫn nhớ như in những lời nói khó nghe cùng những lần mẹ ra tay đánh mình. Khóe môi hắn lại cười lên một nụ cười mía mai, sống trong một gia đình quyền thế sẽ được gì đây chứ! Hạnh phúc ở đâu!
Nhìn thấy hắn quá say, nhân viên quầy rượu không cho hắn uống nữa, mặc cho hắn có quát mắng thế nào thì nhân viên cũng nhất quyết không đưa rượu cho hẳn.
"Các người chê tôi không có tiền sao? Bổn thiếu gia đầy tiền. Các người không bán tôi không biết đi chỗ khác uống sao?"
Vừa nói Doãn Kiên vừa loạng choạng đứng lên, bước cao bước thấp hắn lại vô tình và và một nhóm thanh niên khác. Nhìn thấy hắn say xỉn đến mức không thể đứng vững, gã thanh niên kia liền muốn gây sự.
"Này thắng kia! Mày đi không nhìn đường à?"
"Mày là ai? Muốn gây chuyện sao?"
"Nhãi con, mày đụng trúng ông mày mà mày không biết xin lỗi à?"
"Bổn thiếu gia không muốn gây chuyện, tránh ra!"
"Nhưng ông mày thích gây chuyện, đánh nó cho tao!"
Cả nhóm vây đánh Phó Doãn Kiên, vì say nên hắn không thể đánh trả được. Phó Từ Minh cùng Trịnh Đình Dũng từ bên trong bước ra nhìn thấy cảnh này Đình Dũng lên tiếng hỏi Từ Minh.
"Là em trai cùng cha khác mẹ với cậu thì phải! Có cần giúp không?"
"Mặc kệ cậu ta."
Nói là thế nhưng vừa bước đi vài bước anh đã quay lại, không mất quá nhiều thời gian anh đã xử lý toàn bộ đám côn đồ kia. Đưa mắt nhìn bọn chúng anh lạnh giọng.