Đầu Gấu Là Tổng Tài

Chương 4: Sao lại là anh



Phó Từ Minh quay lưng bước ra khỏi nhà, Lý Nhã Quân tức giận quay sang Phó Từ Ân trách móc.

  "Lão gia ông xem thái độ của nó đi, Thế Hào chỉ là quan tâm nó thôi, nó có cần dùng thái độ đó với Thế Hào không chứ?"

"Con thấy mẹ với anh hai cũng thật rảnh, anh cả đã không thích thì còn tạo nét trước mặt anh ấy làm gì? Nước sông không phạm nước giếng, ung dung mà sống cuộc sống của mình không tốt hơn sao? Gây hấn với anh ấy làm gì."

Phó Doãn Kiên đặt đũa xuống nhìn Lý Nhã Quân và Phó Thế Hào nói. Lý Nhã Quân liền quay sang trừng Doãn Kiên.

  "Rốt cuộc con là con ai, là em ruột của ai hả? Chẳng khi nào con đứng về phía mẹ và anh con là sao?"

  "Xin lỗi nhưng con và mẹ không hợp nhau, nên chuyện chung thuyền chung đội gì gì đó đừng bao giờ lôi kéo con vào. Con mệt mỏi lắm, con ăn xong rồi ra ngoài chơi đây!"

  "Con... thằng bất hiếu này, biết nó thế này tôi đẻ cái trứng gà trứng vịt ăn còn có nghĩa hơn đấy!"

  "Bà ồn ào đủ chưa? Một bữa cơm cũng chẳng yên được."

Phó Từ Ân tức giận đập bàn làm Lý Nhã Quân giật mình im bặt. Ông tức giận cũng rời khỏi bàn ăn bước trở về phòng, Phó Thế Hào nhìn bà ta trách móc.

  "Mẹ lúc nào cũng gây ồn ào trước mặt ba như vậy, hỏi sao ba không khó chịu với mẹ. Con no rồi, con về phòng đây."

  Tất cả mọi người bỏ đi bỏ lại một mình Lý Nhã Quân trơ trọi trên bàn ăn. Bà ta tức giận ném đũa đi cất giọng trách móc.

  "Tôi làm thế là vì ai chứ? Chẳng phải vì tương lai của chúng nó sao? Vậy mà còn chẳng biết ơn quay sang trách móc tôi. Con với chả cái."

 Quản gia trong nhà thấy mọi người đều bỏ đi cả, ông bước tới cúi đầu với Lý Nhã Quân.

  "Thưa phu nhân, có thể dọn xuống chưa ạ?"

  Ánh mắt Lý Nhã Quân sắc bén liếc nhìn Ngô quản gia quát.

  "Còn nuốt nổi sao? Mau dọn dẹp đi."

****************



  Tại quầy rượu một quán bar lớn của thành phố, Phó Từ Minh đang cầm trên tay ly rượu lắc lắc chiêm ngưỡng, khóe môi hắn nhẹ cong lên rồi nâng ly rượu lên uống cạn.

Trịnh Đình Dũng từ bên ngoài bước vào đưa mắt nhìn quanh, nhìn thấy Phó Từ Minh hắn nhanh chóng bước đến ngồi xuống bên cạnh hỏi.

  "Sao thế? Sao lại uống rượu một mình vậy?"

  "Không có gì, chỉ là muốn uống vài ly thôi. Uống cùng tôi đi!"

Phó Từ Minh rót cho Trịnh Đình Dũng, cả hai cùng nâng ly uống cạn. Đình Dũng nhìn anh hỏi.

  "Sao cậu lại quyết định trở lại nhà lớn vậy? Chẳng phải cậu không thuận mắt với bà dì ghẻ kia sao?"

  "Cậu tưởng tôi muốn bước chân về đó lắm sao? Chẳng qua là bất đắc dĩ thôi."

  "Cậu định khi nào sẽ nói với ba cậu chuyện tập đoàn FT? Nếu cậu nói với ông ấy việc này chắc chắn ông ấy sẽ có cái nhìn khác về cậu đấy."

  "Tôi không có dự định nói với ông ấy, và cũng không mong ông ấy sẽ có cái nhìn khác về mình. Tạm thời trong thời gian này cậu cứ tiếp quản FT giúp tôi. Vẫn chưa phải lúc tôi nên xuất hiện."

 Trịnh Đình Dũng nở nụ cười nguy hiểm nhìn Phó Từ Minh hỏi.

  "Cậu là ông chủ lớn mà suốt ngày mai danh ẩn tích, cứ đưa tôi ra làm tấm bia chắn như thế. Cậu không sợ có ngày tôi cướp mất FT của cậu sao?"

  "Nếu cậu muốn làm điều đó thì đã làm hai năm qua rồi, không đợi đến bây giờ."

  Cả hai chàng trai nhìn nhau cùng cười rồi lại tiếp tục nâng ly lên uống cạn. Thật ra Phó Từ Minh là chủ tịch của tập đoàn FT tiếng tâm lừng lẫy ở Mỹ. Chỉ trong hai năm sau khi tốt nghiệp, hắn đã gầy dựng cho một một tập đoàn lớn nhờ sự giúp đỡ ban đầu từ những doanh nhân nổi tiếng. Giờ đây tập đoàn FT của hắn đã có thể vương tầm quốc tế và chi nhánh ở rất nhiều nơi. Chi nhánh lớn nhất là thuộc thành phố này do Trịnh Đình Dũng quản lý.

  Trước nay anh rất ít khi xuất hiện với thân phận chủ tịch, lúc nào anh cũng khoác lên mình một bộ quần áo luộm thuộm, dáng dấp phong trần cứ như giang hồ chợ búa. Mọi việc lớn nhỏ ở tập đoàn hắn chỉ xử lý qua máy vi tính, hồ sơ hoặc hợp đồng quan trọng thì sẽ có thư ký riêng mang đến cho hắn. Thế nên không ai biết đằng sau dáng dấp của tên giang hồ này là cả một tập đoàn to lớn ngoại trừ Trịnh Đình Dũng.

Phó Từ Minh trở về nhà khá khuya, men rượu trong người cũng đã ngà say khiến anh đứng không vững nữa. Đứng bên ngoài cổng anh không ngừng bấm chuông inh ỏi. Người làm trong nhà vội nhanh chân chạy ra mở cổng cho anh, thấy anh loạn choạng cậu người làm trong nhà vội đỡ lấy anh lên lầu. Ngã người trên giường anh thều thào gọi.

  "Cậu lấy giúp tôi cốc nước."

 "Vâng, đại thiếu gia đợi một lát ạ."

 Nói rồi A Sửu nhanh chóng xuống nhà rót nước cho Phó Từ Minh. Chợt bụng hắn lại đau nhói lên, không hiểu hắn đã ăn trúng thứ gì mà cứ phải giữ toilet từ chiều đến giờ. Không thể nhịn được hắn ta đặt cốc nước lên bàn chạy vội đi, may thay vừa xuống khu nhà bếp đã gặp Diệp Bảo Ngọc đang ngồi đọc giấy tuyển sinh. Hắn ta mừng rỡ vội vã chạy đến.



  "Bảo Ngọc, anh nhờ em một việc được không?"

  "Dạ là việc gì vậy ạ?"

 "Em giúp anh mang cốc nước lên phòng đại thiếu gia được không? Bụng anh đau quá sắp không kiềm chế được nữa rồi."

  Bảo Ngọc nhìn anh khó xử nói.

  "Nhưng em mới đến, không biết phòng đại thiếu gia ở đâu cả. Hay để em gọi dì Thẩm."

 A Sửu vội giữ Bảo Ngọc lại gấp gáp nói. Không kịp đâu, anh chỉ em nhé. Em bước vào khu nhà lớn lên cầu thang tầng hai phòng đầu tiên chính là phòng đại thiếu gia. Anh không chịu được nữa rồi, em nhớ mang cốc nước lên giúp anh nhé."

  A Sửu nói rồi nhanh chóng chạy đi, Bảo Ngọc lóng ngóng không biết nên làm thế nào, định gọi dì mình giúp nhưng sợ bà mất giấc ngủ nên làm gan tự mình đi.

  Theo lời A Sửu cô mang cốc nước đi thẳng lên tầng hai, gặp phòng đầu tiên cô khựng lại gõ cửa.

  "Đại thiếu gia, tôi mang nước lên cho cậu."

 Gọi mãi không nghe thấy câu trả lời cô nhẹ đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy người thanh niên dáng người cao ráo đang nằm nghiêng mặt về phía bên trong, mùi rượu nồng nặc. Cô nhẹ đặt cốc nước xuống bàn nhẹ giọng gọi.

  "Thiếu gia, tôi mang nước vào cho cậu. Thiếu gia..."

  Vẫn không nhận được câu trả lời, cô bạo gan bước đến gần nhẹ chạm vào chân anh lay nhẹ gọi.

  "Đại thiếu gia, tôi mang nước lên cho cậu."

Vẫn không nhận được câu trả lời, Bảo Ngọc không dám gọi thêm nữa. Lặng lẽ vừa bước lùi chân vừa nói.

 "Nếu thiếu gia ngủ rồi thì tôi đặt cốc nước ở đây. Lát nữa anh tự dậy uống nhé!"

  Chợt Phó Từ Minh xoay người lại, nâng đôi mi nặng trĩu vì say nhìn về phía phát ra giọng nói. Chợt cả hai mở to mắt nhìn nhau, Bảo Ngọc thốt lên.

  "Tên trộm??? Sao lại là anh?"