Đầu Gấu Là Tổng Tài

Chương 45



Phó Từ Ân chầm chậm bước đến ông nhìn lên màn hình máy tính, thấy trên máy tính đang mở phần tệp tin mà luật sư Hà đã gửi cho ông, Phó Từ Ân nhíu mày nhìn Phó Thế Hào hỏi.

"Ai cho phép con tùy tiện xem máy tính của ba?"

Không biết dùng lý do gì để chống chế cho việc này, Phó Thế Hào lúng túng đến có chút hoảng khi bị ông hỏi tới.

Phải làm sao đây?

"Con muốn biết thông tin trong di chúc của ba sao?"

"Con... đúng! Con đúng là muốn biết thông tin trong di chúc đấy. Tại sao, tại sao anh cả không làm gì cả mà ba lại giao toàn bộ Phó thị cho anh ấy? Còn con cực khổ lao tâm khổ tứ vì cái công ty này thì lại chẳng được gì, ba có thấy như thế là không công bằng không?"

Phó Thế Hào biết dù có dùng lý do gì để che đậy cho hành động của mình cũng không khỏi sự nghi ngờ của ông, trong cơn tức giận hắn đã nói hết những gì trong lòng mình đang nghĩ. Chẳng những thế còn lớn tiếng chấp vấn ông, Phó Từ Ân vô cùng tức giận tát vào mặt hắn một bạt tay khiến hắn im bặt.

"Đây là thái độ của một người làm sai sao? Con làm ba quá thất vọng đấy!"

"Đúng, đương nhiên ba phải thất vọng. Vì lúc nào trong đầu ba người ba luôn hãnh diện nhất chỉ có Phó Từ Minh mặc dù anh ta chẳng làm nên tích sự gì cả. Còn con, lúc nào ba cũng nghiêm khắc, cũng quy định. Con cũng là con của ba đấy! Sao ba có thể đối xử với con như thế chứ?"

Nhìn thấy Phó Thế Hào đang mất bình tĩnh ông cũng không muốn tranh luận, ông bước đến lấy chiếc điện thoại lúc nãy đã bỏ quên trên bàn làm việc định gọi cho trợ lý Ngô bảo ông ấy dời lịch hẹn lại, nhưng còn chưa kịp gọi

Phó Thế Hào đã giật lấy điện thoại của ông nói.



"Ba định làm gì? Ba định gọi người đến xử lý tôi sao?"

"Ba không muốn đôi co với con, khi nào con bình tĩnh lại thì chúng ta sẽ nói chuyện sau. Trả điện thoại lại cho ba!"

"Tôi không trả, hôm nay chúng ta phải nói rõ tất cả mọi chuyện, tôi sẽ không để ông thiên vị như thế mãi đâu."

"Thế Hào, con đang thách thức sự kiên nhẫn của ba đấy!"

"Tôi không thách thức, tôi chỉ đang đòi lại công bằng cho bản thân tôi thôi."

Phó Từ Ân cố gắng dằn cơn giận trong lòng bước ra cửa định gọi người, nhưng Phó Thế Hào đã vội đuổi theo kéo ông lại. Lực tay kéo của Thế Hào quá mạnh khiến Phó Từ Ân không giữ được thăng bằng loạng choạng ngã về phía sau đập đầu vào cạnh bàn đến bất tỉnh. Nhìn dòng máu đỏ chảy ra từ đầu của ông, Phó Thế Hào vô cùng hoảng sợ. Hắn vội vã bước đến đỡ ông dậy vừa gọi.

"Ba! Ba làm sao vậy? Trợ lý Ngô!

Tiếng gọi vừa cất lên chợt hắn suy nghĩ. Trợ lý Ngô là thân tính của ba, nếu ông ấy vào đây nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ nghi ngờ là do mình gây ra . Không được, không thể để ông ta biết mình có mặt ở đây. Nghĩ thế, hắn ta liền đặt Phó Từ Ân xuống sàn, vội vã bước đến tắt máy vi tính của ông và xếp lại bàn làm việc ngay ngắn rồi cầm tập tài liệu rời khỏi phòng. Trợ lý Ngô đợi Phó Từ Ân khá lâu không thấy ông trở lại liền gọi cho ông, điện thoại mãi vẫn không ai nghe máy nên trợ lý Ngô cũng vội trở lại văn phòng chủ tịch. Vừa đến nơi nhìn thấy Phó Từ Ân nằm bất động trên vũng máu ông vội vã bước đến đỡ lấy Phó Từ Ân hốt hoảng gọi.

"Chủ tịch! Chủ tịch!"

Kiểm ta thấy hơi thở của ông vô cùng yếu ớt trợ lý Ngô vội gọi cấp cứu vừa đỡ ông dậy cõng trên lưng rời khỏi.

Phó Thế Hào trở về phòng mình với tâm trạng vô cùng hốt hoảng. Bàn tay hắn run lên vì nhớ lại chuyện vừa rồi.



"Mình không cố ý. Mình chỉ muốn ngăn ba lại thôi, mình không cố tình làm ông ấy chết. Phải làm sao đây! Mình phải làm sao đây?"

Tiếng gõ cửa phòng vang lên khiến hắn giật mình vì hoảng sợ. Cố gắng giữ bình tĩnh hắn lên tiếng.

"Ai đấy, vào đi!"

Một nhân viên nhanh tay đẩy cửa bước vào với sắc mặt hốt hoảng nói.

"Phó tổng, chủ tịch bị ngã vết thương khá nặng được đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi ạ."

"Cái gì? Tôi... tôi biết rồi. Cậu ra ngoài đi, tôi đến ngay!"

"Vâng."

Thái độ của hắn giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra khi nghe chuyện. Hắn không tỏ vẻ lo lắng mà là hắn đang vô cùng hốt hoảng khi biết ông vẫn chưa chết còn được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

"Phải làm sao đây! Nếu ông ấy tỉnh lại thì mình chắc chắn sẽ tiêu đời.Mình phải tới bệnh viện xem sao đã, đúng rồi. Gọi cho mẹ."

Vừa vội vã bước đi hắn vừa gọi điện thoại cho Lý Nhã Quân, đầu dây bên kia vừa nhấc máy hắn đã hốt hoảng nói.

"Mẹ, không xong rồi.