Nhìn anh đau lòng đến mức cố giấu nước mắt cũng không thành như thế, trợ lý Ngô cũng thấy xót xa không biết nên nói sao với anh. Mặc dù ông luôn kề cạnh bên Phó Từ Ân nhưng mọi chuyện xảy ra đến thời điểm này chính ông cũng không biết tại sao lại như vậy, thì làm sao lý giải cho Từ Minh biết được chứ!
"Thiếu gia, tôi cũng không biết nên nói gì với cậu bây giờ. Vì sao chủ tịch trở nên thế này chỉ có cách chờ chủ tịch tính lại thì mới có thể làm rõ được."
Từ Minh bước đến cạnh giường, bàn tay muốn chạm vào ông nhưng nó cứ run lên rồi khựng lại. Anh đã từng rất hận ông ấy vì đã đối xử tệ bạc với mẹ anh, vậy mà tại sao khi thấy ông ấy thế này anh lại đau lòng đến không kiềm được được mắt chứ! Hay anh đang sợ ông ấy sẽ lại bỏ anh mà ra đi giống như mẹ trước đây sao? Không được, ông ấy không được làm như thế! Không được sự đồng ý của anh ông không được quyền bỏ mặc anh mà đi như vậy.
"Có phải ba muốn đến tìm mẹ tôi để cầu xin bà ấy tha thứ không? Tôi không đồng ý đâu, ba mau tỉnh lại đi! Tôi không đồng ý ba có nghe thấy không?"
Niềm đau trong lòng như không kiềm chế được nữa khiến anh gào lên rồi gục xuống ôm lấy ông mà nức nở. Trợ lý
Ngô và cả Trịnh Đình Dũng nhìn thấy anh như thế cũng không kiềm được nước mắt, thường ngày cứng miệng bảo rất hận ông, vậy mà bây giờ nhìn anh mà xem, có khác gì một đứa trẻ bị bắt nạt chứ!
"Từ Minh cậu đừng quá đau lòng, bác trai sẽ nhanh hồi phục thôi. Việc cần làm bây giờ là tìm hiểu nguyên nhân vì sao bác ấy lại trở nên như vậy.
"Trình thiếu nói rất đúng. Chủ tịch tuy có tuổi nhưng trước nay sức khỏe rất tốt, việc đột nhiên bị ngã nghiêm trọng thế này đúng là không bình thường chút nào."
Nghe cả hai nói thế Từ Minh cũng lấy lại bình tĩnh nhìn ba mình. Tuy thường ngày anh và ba không nói chuyện nhưng anh vẫn luôn chú ý đến ông, một người đang khỏe mạnh sao đột nhìn lại bị ngã đến nỗi vết thương nặng thế này chứ! Trừ khi có ai đó đã tác động đến ông, nhưng là ai được chứ!
"Hai người yên tâm, tôi nhất định sẽ làm rõ việc này."
Phó Thế Hào kéo Lý Nhã Quân lên tận sân thượng bệnh viện. Hắn đưa mắt kiểm tra xung quanh để chắc chắn rằng không có ai theo mình thì mới thở phào nhẹ nhõm. Lý Nhã Quân thấy hắn ta như thế cũng khó hiểu hỏi.
"Thế Hào, có chuyện gì mà còn lại kéo mẹ lên tận đây thế? Chúng ta phải vào xem ba con thế nào, kẻo ông ấy tỉnh dậy nhìn thấy thằng khốn Từ Minh ở đó thì bao công sức lại thuộc về nó rồi."
"Vừa rồi bác sĩ đã nói như thế mẹ còn lo ông ấy tỉnh lại ngay hay sao?"
"Ba con bị như thế, sao mẹ lại thấy con rất bình thản vậy?"
Phó Thế Hào quay mặt lại nhìn vào mắt mẹ mình, hắn trầm giọng nói.
"Vì ông ta trở nên như thế là con đã làm."
"Cái gì?... Con..."
"Con không cố ý đâu, nhưng tất cả cũng là vì ông ấy thiên vị, ông ta đáng phải chuốc lấy những thứ tệ hại hơn thế nữa."
Lý Nhã Quân vô cùng kinh ngạc khi nghe những lời nói đó thốt ra từ miệng của Thế Hào. Trước nay nó luôn là người điềm tĩnh trong công việc, sao bây giờ lại hồ đồ như vậy chứ!
"Con điên rồi sao? Chúng ta còn chưa nắm được Phó thị trong tay sao con lại ra tay với ông ấy?"
"Mẹ đừng vội trách con, mẹ có biết ông ấy đã hẹn luật sư để lại toàn bộ Phó thị cho Phó Từ Minh không? Con đã cực khổ vì Phó thị bao lâu vậy mà cuối cùng cũng chỉ được hưởng mười phần trăm cổ phần, còn tất cả lại thuộc về hắn ta, con không phục. Con không cam tâm mẹ hiểu không?"
"Cái gì? Ông ấy đã gặp luật sư hoàn thành di chúc rồi sao?"
"Vẫn chưa, con chỉ đọc được một phần bản di chúc luật sư Hà gửi đến cho ông ấy. Ngay khi ông ấy định đến gặp ông ta con đã vô tình đẩy ngã ông ấy."
Lý Nhã Quân nghe Phó Thế Hào nói thế thì vô cùng tức giận. Lý nào ông ấy lại bất công như vậy chứ! Bảo nhiêu năm qua chung sống bà cũng đã hết lòng với ông, tuy Thế Hào không phải là con ruột của ông ta nhưng bà cũng đã sinh cho ông ta một đứa con ruột là Doãn Kiên. Tại sao tất cả tài sản lại thuộc về thăng khốn Phó Từ Minh đó chứ!
Lý Nhã Quân nghe Phó Thế Hào nói thế thì vô cùng tức giận. Lý nào ông ấy lại bất công như vậy chứ! Bảo nhiêu năm qua chung sống bà cũng đã hết lòng với ông, tuy Thế Hào không phải là con ruột của ông ta nhưng bà cũng đã sinh cho ông ta một đứa con ruột là Doãn Kiên. Tại sao tất cả tài sản lại thuộc về thẳng khốn Phó Từ Minh đó chứ!
"Không ngờ ông ấy lại cạn tình như vậy. Trong mắt ông ấy lúc nào cũng chỉ coi mình thẳng khốn đó là con là người thân, vậy chúng ta là gì chứ! Nếu ông ấy đã như thế thì chúng ta không cần nghĩ tình nữa."
"Ý mẹ là..."
"Nhân lúc ông ta đã không còn nhận thức được nữa, chúng ta sẽ hoàn tất di chúc của ông ta. Chỉ có điều trong bản đi chúc đó người thừa kế không thể là Phó Từ Minh."
"Nhưng bằng cách nào?"
"Đối với mẹ không gì là không được. Trước đây chẳng qua mẹ nhân nhượng vì nghĩ ông ấy sẽ giao Phó thị cho con, nhưng bây giờ ông ta đã thế rồi thì không cần phải nương tay nữa.