Đầu Gấu Là Tổng Tài

Chương 5: Nụ hôn nơi yết hầu



Diệp Bảo Ngọc vô cùng ngạc nhiên khi thấy người nằm trên giường là tên trộm cô bắt được ở sân ga. Trong đầu cô vô cùng hoang mang, sao anh ta lại có mặt ở đây? Lúc chiều cô vừa gặp anh ở khu vườn hướng dương, giờ lại trong phòng của đại thiếu gia. Chẳng lẽ anh ta là... Không, không thể nào. Anh sao có thể là đại thiếu gia được, đại thiếu gia sao lại giật đồ người khác ở sân ga được chứ? Tinh thần đang đấu tranh không biết đâu là sự thật, cô toang định bỏ chạy ra ngoài thì đã bị Phó Từ Minh giữ lại. Ánh mắt như muốn giết người của anh nhìn cô chằm chằm nói.

  "Oắt con, cuối cùng tôi cũng bắt được cô rồi. Lần này xem cô còn chạy được nữa không?"

  "Anh... Anh bỏ tôi ra, rốt cuộc anh là ai hả?"

  "Cô nói xem tôi có thể là ai khi có mặt trong căn phòng này? Hửm?"

  "Anh...anh là đại thiếu gia thật sao? Nhưng rõ ràng ở sân ga..."

  "Ở sân ga? Cô nhắc đến chuyện đó tôi lại càng muốn cho cô một trận đấy. Tôi đã nói rõ ràng với cô là tôi không phải tên trộm. Nhưng cô vẫn một mực khẳng định vu khống tôi, hại tôi bị cảnh sát bắt về đồn. Cô nói xem chúng ta nên giải quyết món nợ này thế nào đây?"

 Diệp Bảo Ngọc hoang mang cố kéo tay mình để thoát ra khỏi tay anh. Nhưng bàn tay anh cứ như gọng kìm khóa chặt lấy tay cô , không thể nào thoát ra được. Ánh mắt thành khẩn cô nhìn về anh cất giọng nài nỉ.

  "Anh... thiếu gia anh bỏ tay tôi ra đã, anh làm tôi đau. Chuyện lúc sáng... tôi chính mắt thấy anh đang cầm trên tay chiếc vali của tôi, nên tôi..."

  "Nên cô khẳng định tôi là người đã cướp của cô sao? Mặt tôi trông thiếu thốn đến mức cướp vali của người khác sao?"

  "Tôi... tôi làm sao biết được. Nhưng chẳng phải anh cũng đã được thả rồi sao, anh không hẹp hòi đến mức hơn thua với một cô gái đấy chứ?"

  "Hẹp hòi? Vu khống cho tôi giờ còn nói tôi hẹp hòi? Được, tôi sẽ cho cô biết hẹp hòi là như thế nào. Mau theo tôi!"



 "Nè, anh định đưa tôi đi đâu?"

  "Đến đồn cảnh sát, tội vu khống người khác nhẹ thì cũng gỡ lịch vài tháng. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ cho cô nghỉ dưỡng trong đó lâu hơn một chút."

  Bảo Ngọc nghe anh nói thế thì phát hoảng. Ở tù sao? Cô còn chưa kịp đón sinh nhật mười tám tuổi, còn bao ước mơ chưa hoàn thành, cô không thể ngồi tù như thế được. Bảo Ngọc vội với tay nắm lấy cửa phòng ghì chặt lại miệng không ngừng vang xin.

  "Đại thiếu gia tôi biết lỗi rồi, anh đại nhân đại lượng tha cho tôi lần này đi được không? Tôi hứa sẽ... sẽ nghe lời anh, anh muốn gì tôi cũng sẽ làm theo hết. Đại thiếu gia tha cho tôi đi được không?"

  Bảo Ngọc miệng rối rít xin tha tay cứ giữ chặt cửa không để hắn kéo mình đi. Phó Từ Minh không muốn nghe cô nói thêm gì nữa, anh bước tới gỡ tay cô khỏi tay nắm cửa. Bảo Ngọc thấy anh bước về phía mình thì liền xoay người đóng cửa phòng lại, cô vội khụy gối xuống van xin.

  "Đại thiếu gia tôi xin anh đấy, tôi biết tôi sai rồi, anh có thể cho tôi một cơ hội chuộc lại lỗi của mình không? Tôi xin anh đừng làm lớn chuyện, tôi chân ướt chân ráo vừa mới được nhận vào làm. Nếu tôi vào tù thì bà ngoại tôi ở quê phải làm sao? Xin anh rộng lớn bỏ qua cho tôi lần này, tôi sẽ không dám như vậy nữa. Anh muốn tôi làm gì cũng được, thật đấy."

Phó Từ Minh đứng khoanh tay trước ngực nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm, chợt hắn trầm giọng hỏi.

  "Tôi muốn cô làm gì cô cũng làm sao?"

  "Vâng."

  Bảo Ngọc không kịp suy nghĩ đã vội gật đầu đồng ý. Khóe môi Phó Từ Minh nhẹ cong lên rồi nhàn nhã ngồi xuống giường nói.

  "Được, tạm thời tôi sẽ không làm lớn chuyện. Nhưng cô nên nhớ lời mình vừa nói, tôi muốn cô làm gì cô đều không được từ chối."



  Bảo Ngọc ngước mắt lên nhìn hắn. Giọng điệu này sao giống như cô vừa bị đưa vào tròng thế nhỉ! Có phải cô bị hắn lừa rồi không? Cô nhìn hắn ngập ngừng nói.

  "Đại thiếu gia không phải muốn tôi đi cướp của giết người hay phóng hỏa đốt nhà đấy chứ? Chuyện xấu tôi tuyệt đối không làm đâu."

  "Cô yên tâm, tôi không bắt cô làm mấy chuyện trái đạo lý đó đâu. Tôi là đại thiếu gia Phó gia, tôi còn cần cô cướp của giết người sao? Cô tên là gì?"

  "Tôi... tên Bảo Ngọc, Diệp Bảo Ngọc."

  "Diệp Bảo Ngọc... Tôi nhớ tên cô rồi, đừng quỳ nữa mau đứng lên đi."

 Bảo Ngọc vừa đứng lên thì cánh cửa phòng cũng vừa bị ai đó mở ra. Bảo Ngọc bị cửa đẩy mạnh vào lưng mất đà ngã nhào vào người Từ Minh đang ngồi trên giường. Đôi môi khẽ lướt qua yết hầu rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên vòm ngực rắn chắc của anh. Phó Từ Minh cảm giác như vừa có một dòng điện chạy qua người khiến anh đơ người ngồi im không động.

  "Anh cả, em nghe trong phòng anh có tiếng ồn nên..."

  Câu nói của Phó Thế Hào làm Bảo Ngọc giật mình ngồi bật dậy. Phó Thế Hào vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy cô gái đang trong lòng Phó Từ Minh là Bảo Ngọc. Sao cô ấy lại ở đây? Hai người họ đang làm gì ở đây vậy chứ! Thấy Phó Thế Hào bước vào phòng không gõ cửa, sắc mặt của Phó Từ Minh vô cùng khó coi hỏi.

  "Cậu không biết phép lịch sự khi vào phòng người khác là phải gõ cửa sao? Cậu vào đây làm gì?"

"Xin lỗi anh cả, tại lúc nãy em nghe tiếng động và ồn ào trong phòng. Sợ có kẻ gian đột nhập vào nhà anh sẽ gặp nguy hiểm nên em..."

  "Cảm ơn cậu đã lo nghĩ cho tôi, nhưng tôi không cần thứ tình cảm hời hợt giả tạo ấy đâu. Ra ngoài!"