Đầu Gấu Là Tổng Tài

Chương 7: Rắc rối của Bảo Ngọc



Nghe câu nói của A Sửu, những người làm có mặt gần đó khá kinh ngạc. Cô vừa mới đến hôm qua, hôm nay đã được thiếu gia gọi lên phòng, chẳng lẽ cô ta lén lúc quyến rũ thiếu gia sao? Lý Tiểu Nhu nghe A Sửu nói thế thì bước đến đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn Bảo Ngọc nói.

  "Mới đến làm việc hôm qua, đại thiếu gia hôm qua cũng vừa mới về mà biết cô rồi. Hay thật đấy!"

  Bảo Ngọc còn chưa kịp lên tiếng giải thích đã bị A Sửu kéo đi nói.

  "Nhanh lên đi, đại thiếu gia đang đợi. Để cậu ấy đợi lâu thì không tốt cho em đâu."

  Tiểu Nhu bĩu môi nhìn theo với thái độ coi thường rồi quay sang những người làm còn lại nói.

  "Đấy, các cô phải học theo cô ta. Phải biết lã lơi một chút thì mới có thể một bước nhảy lên cành cao làm phượng hoàng. Chứ cứ thật thà an phận như tôi với các cô thì cả đời chỉ biết làm tôi tớ thôi."

  Nhìn thái độ của Lý Tiểu Nhu, An Hạ không nhịn được liền lên tiếng.

  "Cô thật thà an phận từ khi nào mà tôi không biết vậy? Nói cứ như mình tốt lắm ấy!"

  "Cô nói vậy là có ý gì hả?"

  "Ý trên mặt chữ, người thật thà như cô chắc cũng không ít học đến mức không hiểu nhỉ?"

  "Cô..., cô nói ai ít học hả?"

  "Được rồi mà đừng cãi nhau nữa, mau làm việc đi kẻo quản gia nghe được thì sẽ bị mắng đấy!"

  Điềm Điềm sợ hai người cứ thế này mãi sẽ có chuyện vội bước đến can ngăn. Lý Tiểu Nhu liếc mắt nhìn An Hạ nói.

  "Cô cứ đợi đấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu."

  "Tôi sợ cô quá đấy!"



  Lý Tiểu Nhu tức giận bỏ đi, Điềm Điềm quay lại nhìn An Hạ hỏi.

  "Cô gây với cô ta làm gì, chuyện có liên quan gì đến chúng ta đâu?"

  "Chẳng qua thấy cô ta dùng lời lẽ khó nghe đó nói về người khác nghe không thuận tai nên nói thôi."

  "Cô đấy, cứ thích nỗi máu anh hùng. Đi làm việc thôi."

  Diệp Bảo Ngọc nhớ câu nói đêm qua của Phó Từ Minh, nếu hắn gọi trong vòng một phút mà cô không có mặt sẽ bị trừ lương. Cô ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh đến, vừa đến trước cửa phòng cô vừa thở hỗn hển vừa gõ cửa. Bên trong giọng nói vang lên.

  "Vào đi!"

  Diệp Bảo Ngọc đẩy cửa bước vào trên trán lấm tấm mấy giọt mồ hôi, cô dịu giọng cung kính.

 "Thiếu gia cho gọi tôi ạ!"

  "Cô đến trễ một phút hai mươi chín giây."

  Vừa nói, Phó Từ Minh vừa đưa chiếc đồng hồ bấm giờ lên cho Bảo Ngọc xem, cô há hốc mồm kinh ngạc. Tên ác ma này vậy mà tính giờ thật sao? Đúng là một tên thiếu gia độc tài mà.

  "Sao vậy, không phục sao? Tôi có thể nhìn thấu biểu cảm trên mặt cô là đang mắng tôi đấy!"

  "Tôi... Tôi đâu có, thiếu gia tôi mới sai phạm lần đầu, anh có thể bỏ qua cho tôi lần này không? Tôi đã cố gắng chạy thật nhanh đến khi nghe anh gọi, nhưng thực sự chỗ tôi đang làm việc các nơi này khá xa. Anh có thể nể tình mà bỏ qua cho tôi lần này không?"

"Lý do của cô không đủ thuyết phục tôi đâu, đã sai thì phải phạt. Cô bị trừ mất một ngày lương."

"Này anh có thấy mình quá đáng không? Tôi mới đến trễ có một phút mà anh trừ lương một ngày, anh rõ ràng là bóc lột sức lao động của người khác mà!"



Ánh mắt chết chóc cùng động tác bước về phía cô của Phó Từ Minh làm Bảo Ngọc có phần lo sợ. Cô theo phản xạ thụt lùi về sau, nhưng mới lùi có hai bước lưng cô đã chạm vào vách tường. Nhưng Phó Từ Minh vẫn cứ bước tới làm cô bối rối đưa tay đẩy anh ra giữ khoảng cách nói.

"Anh... Anh muốn làm gì vậy?"

"Trước giờ người làm trong nhà này chưa ai dám bắt bẻ tôi, gan cô cũng lớn thật đấy! Vậy có gan đến đón cảnh sát cùng tôi không?"

"Tôi... Tôi không làm gì sai hết, anh đừng mang cảnh sát ra hù dọa tôi."

"Vậy sao?"

Vừa nói dứt lời, Phó Từ Minh nhếch môi cười gian xảo bắt lấy cánh tay Bảo Ngọc kéo cô đi ra khỏi phòng. Bảo Ngọc hốt hoảng không biết anh muốn đưa cô đi đâu, trong đầu cô hoang mang cực độ, vội ghì tay mình lại vừa hỏi.

"Này anh định đưa tôi đi đâu vậy?"

"Chẳng phải cô nói cô không sợ sao? Tôi sẽ đưa cô đến đồn cảnh sát để minh oan cho tôi, và đương nhiên kẻ vu khống tôi phải ngồi tù để trả giá."

Diệp Bảo Ngọc hoảng hốt vội ghì chặt lấy cầu thang, miệng không ngừng vang xin.

  "Đại thiếu gia tôi biết sai rồi, anh đại nhân đại lượng tha cho tôi một lần này được không? Tôi hứa tuyệt đối không dám tái phạm."

  "Chẳng phải vừa rồi vẫn còn gân cổ cãi lại tôi sao? Chưa gì mà đã sợ thế rồi à?"

 "Tôi..."

 "Có chuyện gì mà mới sáng ra đã ồn ào như vậy?"

Phó lão gia vừa lên tiếng vừa bước về phía Phó Từ Minh, Lý Nhã Quân ôm lấy cánh tay ông chầm chậm bước đến. Phó Từ Minh buông tay Diệp Bảo Ngọc ra bước đến sofa ngồi xuống chẳng muốn giải thích, Bảo Ngọc thấy thế cũng vội chạy xuống khỏi cầu thang nép sau lưng Thẩm Mỹ Dung. Phó lão gia lại lên tiếng.

 "Không ai có thể nói cho tôi biết ở đây vừa xảy ra chuyện gì sao?"