Xích xích vài tiếng, Bát Chu Mâu từ sau lưng Đường Tam cấp tốc mọc ra, cắn nuốt toàn bộ hồn lực ngoại phóng mà sáu người phóng tới.
Hồn cốt?
Bỉ Bỉ Đông kinh ngạc đứng thẳng dậy, trong nháy mắt liền đoán được lai lịch của Bát Chu Mâu sau lưng Đường Tam. Trước trận đấu, Võ Hồn Điện từng cẩn thận nghiên cứu qua hồn kĩ của Đường Tam. Đường Tam chỉ có bốn hồn hoàn, trừ bỏ hồn kỹ tự sáng chế là Loạn Phi Phong Chuy Pháp của Hạo Thiên tông ra, bốn hồn kĩ của Đường Tam sớm được bọn họ thuộc nằm lòng. Giờ phút này đây, thân thể hắn đột nhiên xuất hiện biến hóa rõ ràng như thế, hiển nhiên không phải hồn kĩ có khả năng tạo thành, giải thích duy nhất, chính là hồn cốt.
Theo sau lưng mọc ra, chẳng lẽ là thân thể hồn cốt?Suy nghĩ dự định ở trong khoảng thời gian ngắn giải quyết Đường Tam lập tức bị Bỉ Bỉ Đông đè ép xuống, tuy rằng hồn lực của đối thủ trước mắt so với đội nhà yếu hơn.
Nhưng hồn cốt này xuất hiện, không thể nghi ngờ là kéo gần lại khoảng cách của song phương. Hiện tại ba người kia đang dựa vào võ hồn dung hợp kĩ làm suy yếu Đường Tam.
Chờ đã.
Bỉ Bỉ Đông đang đứng trầm tư, ánh mắt có chút sáng rực.
Thôn phệ hồn lực ngoại phóng...? Không thể nào, đó là Ngoại Phụ Hồn Cốt.
Ngọc Tiểu Cương, ngươi thật là mang cho ta quá nhiều... bất ngờ. Làm thế nào? Làm thế nào ngươi có thể dưỡng ra đồ đệ có thứ đó được?!?
Diệp Phi Linh kinh ngạc nhìn Bỉ Bỉ Đông đứng dậy. Không hổ là vị giáo hoàng trí tuệ, hẳn là bà ta đã nhận ra được lai lịch Bát Chu Mâu rồi.
Bất quá... thế này mới thú vị.
Diệp Phi Linh nhếch môi cười một cái, vừa vặn lúc đó Đường Tam đưa lên cánh tay trái. Hai bên cùng lúc tích tụ hồn lực, khí lưu từ hai bên ào ào tuôn ra, mạnh mẽ đến mức vòm bảo hộ cũng phải rung chuyển.
Sức mạnh kinh người từ trên thân thể Đường Tam phóng ra ngoài. Roẹt một tiếng, từ một thanh chùy nhỏ bé đen sì, trong nháy mắt hoá thành một thanh chuỳ khổng lồ mang theo năng lượng cuồng bạo hiện lên, đối đầu với tên Yêu Ma cũng đang cuộn trào hồn lực.
Hạo Thiên Chân Thân!!! Hiện!!!
Bỉ Bỉ Đông mắt đẹp khiếp sợ mà nhìn tới Ngọc Tiểu Cương. Nhưng chỉ trong giây lát, biểu hiện của bà ta lại biến trở về vẻ lạnh nhạt thường ngày, giống như chẳng hề quan tâm đến hai bên học viện đánh nhau vỡ đầu mẻ trán trên sàn đấu.
Nếu... đây là tất cả, vậy... liền để cho nó kết thúc đi!
Ánh mắt Ngọc Tiểu Cương sao có thể không nhận ra Hồ Liệt Na là do ai dưỡng nên chứ? Đồ đệ của nàng, và đồ đệ của ta, hơn nữa mối hận của Đường Tam... mọi thứ đều biến mất ở trong thời khắc sinh tử này.
RÙYNH!
Âm thanh chấn động cực lớn do hai công kích có tính sát thương khổng lồ mang lại. Diệp Phi Linh có chút say mê nhìn tới sàn đấu, bụi đất văng tung toé che mờ cả sàn đấu cũng không ngăn nổi trái tim nàng rung động mãnh liệt trước đòn đánh cuối cùng này.
Dư chấn thậm chí còn nổ nát cả vòm bảo hộ, các vị hồn sư còn bị thương nhẹ, đủ để thấy công kích hai bên kinh khủng cỡ nào.
Ai sẽ là người chiến thắng?
Rất nhanh, đáp án liền lộ diện. Ba người Hoàng Kim Kỳ của Võ Hồn Điện hao cạn hồn lực nhanh chóng bị giải khai Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, bất lực nhìn thoáng qua Đường Tam với mệnh lệnh dặn dò.
Giết hắn.. cho dù có thua... cũng phải giết được hắn!!
Tà Nguyệt giống như phát điên lao đến phương hướng Đường Tam.
Cho dù là trải qua một lần tấn công kinh hoàng, nhưng Đường Tam vốn dĩ đã trải qua hai lần lưỡng cực cường hoá, thân thể ngoại trừ gần như cạn sạch hồn lực, chính là hoàn toàn không có gì đáng ngại. Bát Chu Mâu đằng sau lưng hắn dưới ánh nắng toả ra thứ ánh sáng sáng lưu ly trong suốt.
Thật là đẹp.
Sáu người khác bị dư lực chấn bay khỏi sàn đấu cũng đã được đưa về khu nghỉ ngơi trị liệu. Có Giáng Châu cùng sư mẫu ở, hiển nhiên là không có việc gì.
- Đường Tam, ngươi phải chết!
Âm thanh Tà Nguyệt giống như điên cuồng lao tới.
Vừa vặn, Đường Tam chính là đang khát. Tên điên này vẫn còn sức để chạy loạn, như vậy liền để sư huynh biến hắn thành rượu độc đi.
Diệp Phi Linh cong môi cười nhạt, chờ đợi thời khắc cuối cùng. Bát Chu Mâu không nhanh không chậm mở ra chế độ tự phản ứng, lạnh lẽo mang theo kịch độc tàn nhẫn đâm tới Tà Nguyệt.
Đường Tam kinh ngạc cảm nhận, Bát Chu Mâu dường như xảy ra cái gì.
Tà Nguyệt trúng độc ngã gục trên mặt đất, nhưng Đường Tam cũng hết sạch hồn lực, chỉ là còn kịp giơ lên một cái thủ thế thắng lợi rồi ngã xuống.
Không khí cả quảng trường nhất thời... lặng ngắt. Vốn dĩ không ai nghĩ rằng một học viện chỉ mới đổi tên gần đây lại có thể... có thể chiến thắng được cả một nơi đã tồn tại từ rất lâu như Võ Hồn Điện.
Bộp.. bộp.. bộp... Tiếng vỗ tay từ đâu truyền tới.
- Đặc sắc! Thật sự rất xuất sắc!
Âm thanh nhu mỹ của Bỉ Bỉ Đông nhanh chóng phá vỡ không khí im lặng đầy gượng gạo này, mở đầu cho những âm thanh vui mừng hô lên Sử Lai Khắc học viện chiến thắng.
Trữ Phong Trí yên lặng ngồi trên ghế, bên cạnh là Thái Tử Tuyết Thanh Hà đứng yên phục thị.
- Sư phụ, thầy... thật sự không thể tin được!
Trữ Phong Trí cũng không có cảm giác quá vui mừng, chỉ là nhàn nhạt hướng người đem cáng cứu thương chuẩn bị. Người vui nhất phải nói đến Phất Lan Đức, viện trưởng bay như gió đến cạnh Đường Tam, sụt sùi cắn khăn tay cảm động mà nói:
- Tiểu Tam, các con thật sự làm ta quá cảm động!
- Không đúng, phải nói tiền thưởng lớn làm ông cảm động thì có!
Triệu Vô Cực ở một bên cũng sụt sịt. Không nghĩ ra chiến thắng này lại làm bọn họ cảm động đến mức vậy.
Đại Sư ở một bên ái ngại nhìn hai người bọn họ thiếu nước đội Đường Tam lên đầu, hoà ái mà khen tặng.
- Con làm tốt lắm!
Nghe được lời này của Đại Sư, Đường Tam cho dù đang bị thương, khoé môi cũng không khỏi nhếch lên mỉm cười nhẹ.
May mắn không làm nhục mệnh, cuối cùng đã thắng rồi.
Bạch kim giáo chủ Tát Lạp Tư mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn là cắn răng tuyên bố trận chiến kết thúc, kết quả: Quán quân thuộc về học viện Sử Lai Khắc, mời đội quán quân trước ngày mai tiến đến lĩnh thưởng.
Diệp Phi Linh vui mừng nghĩ tới sẽ chiêu đãi mọi người món gì, hoàn toàn bỏ qua Ngọc Thiên Tâm đứng bên cạnh cảm thán trận đấu. Trong lòng nàng lúc này cảm thấy thật vinh dự.
Học viện Sử Lai Khắc, ngày hôm nay vinh quang rực rỡ!
**********
Ngày hôm sau, Võ Hồn Thành phá lệ náo nhiệt. Không vì chiến đội Võ Hồn Điện không đạt được chiến thắng mà nơi này buông màu xám xịt, ngược lại kèn trống thập phần rực rỡ chào đón chiến đội xuất sắc đạt được quán quân.
Mười hai người trong bộ đồng phục xanh biếc xếp thành một nhóm có trình tự đứng ở vị trí học viện của mình.
- Nhiều người tới xem vậy sao?
Trữ Vinh Vinh tỉnh lại sau trận chiến, cả người có chút hưng phấn nhìn tới xung quanh. Chiến thắng ngày hôm qua khiến cho mọi người vô cùng vui mừng, nhất là cha nhìn nàng với ánh mắt khác xưa.
Trữ Vinh Vinh cảm thấy bản thân hiện tại thật sự hữu dụng. Hơn nữa... cha cũng đưa lời đề nghị với Áo Tư Tạp rồi, chỉ cần hắn tiến vào tông môn, nàng nhất định sẽ giúp hắn một đường thẳng tiến bằng cách nhanh nhất.
Diệp Phi Linh đã đáp ứng làm khách khanh trong tông môn, nàng cũng nói sẽ tới trong thời gian sớm nhất. Hiện giờ có thể nói chỉ cần nhận xong phần thưởng cùng an toàn rời đi là tốt rồi.
Chỉ là... Đường Tam cùng Tiểu Vũ chỉ đáp ứng tới chơi, cũng không có nói muốn tiến vào Thất Bảo Lưu Ly Tông, Trữ Vinh Vinh thật sự rất lấy làm tiếc. Hơn nữa Cửu Muội cũng có ý tứ gia nhập cùng bọn họ, nàng nói chỉ đáp ứng làm khách khanh hai năm, trong thời gian đó sẽ đặc cách huấn luyện riêng cho nàng rồi rời đi.
Có lẽ... sau ngày hôm nay, thất quái bọn họ mỗi người mỗi ngả, không bằng hẹn nhau gặp lại cùng trao đổi địa chỉ hộp thư.
Bằng không... thật sự rất đáng tiếc.
Trong lúc Trữ Vinh Vinh cảm thấy mất mát, mọi người đang hê hê vui vẻ cười. Xem bộ dạng tức điên của ba người Hoàng Kim Kỳ, thật sự là vui vẻ ngập trời đó.
Diệp Phi Linh ngẩn người nhìn bóng dáng Bỉ Bỉ Đông đứng ở trên vị trí cao thượng, tự tay bà ta cầm lấy một cái khay nhung, trên khay là ba khối hồn cốt toả ra quang mang rực rỡ.
Khi toàn bộ mọi người chìm đắm trong sự mỹ lệ của ba khối hồn cốt, Diệp Phi Linh cẩn thận nhìn Bỉ Bỉ Đông. Có lẽ vì ánh mắt nàng có chút mãnh liệt, lại thành ra bị Bỉ Bỉ Đông chú ý tới.
- Hài tử đó là ai?
Nói tới Diệp Phi Linh, Cúc Đấu La có chút kinh ngạc. Tự hắn biết, đứa trẻ này tiềm lực so với Đường Tam còn muốn thích hợp hơn tiến vào Võ Hồn Điện. Chỉ là...
- Miện hạ, đứa trẻ đó là... nhị đồ đệ của người kia!
Ánh mắt Bỉ Bỉ Đông toát ra một chút nhu hoà. Đứa trẻ này vậy mà không quan tâm ba khối hồn cốt, chỉ nhìn ta, ánh mắt cũng không có oán hận. Trở về liền cho người mời hắn đến liền tốt.
Giữa lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, Đường Tam bước lên trước mặt Bỉ Bỉ Đông nhận thưởng. Vốn dĩ người lên nhận phải là Đái Mộc Bạch mới phải, nhưng toàn bộ mọi người ai cũng ngầm thừa nhận, Đường Tam chính là linh hồn của cả nhóm, để hắn lên là thích hợp nhất.
Ba khối hồn cốt, một khối Phong Ma Hổ Hồn Cốt thích hợp với Thất tỷ, một khối Xích Diệm Thú Hồn Cốt phù hợp với Tứ ca. Còn về khối Thánh Huyễn Ma Viên đầu bộ hồn cốt, người thích hợp nhất hiển nhiên là sư huynh.
Diệp Phi Linh lưu luyến dời mắt khỏi khối đầu bộ hồn cốt, chính nàng cũng khá thích khối hồn cốt này, nhưng là về sau sẽ tìm kiếm ở nơi khác là được, không cần thiết phải tranh đoạt. Trữ Vinh Vinh cũng đã hấp thu một khối, hiển nhiên cũng không cùng hắn tranh đoạt, không cần phải lo lắng.
- Sư muội, cái này... thích hợp với ngươi!
Đường Tam gãi đầu gãi tai bê khay đến. Thân là Đội Phó của cả nhóm, hơn nữa còn là sư huynh, hắn vẫn là nhường mọi người. Sư muội ánh mắt cũng có phần ưa thích khối hồn cốt này, đem tới cho nàng vừa đúng.
- Cảm ơn sư huynh, nhưng ta không thích hợp với khối hồn cốt này! Hơn nữa..
Diệp Phi Linh lắc đầu. Nàng bây giờ chưa sẵn sàng dung nhập hồn cốt, trở về tranh thủ luyện bốn quyển bí tịch thì tốt hơn. Ánh mắt nàng nhìn về phía ba người Hoàng Kim Kỳ của Võ Hồn Điện, sự tiếc nuối cùng không cam lòng ẩn hiện toát ra nhìn về khối hồn cốt này, thật khiến người ta cảm giác như ăn trộm đồ của hài tử nhỏ, vô cùng không thích.
- Thứ này so với nàng, ngươi càng thích hợp hơn!
Đại Sư đi tới bên cạnh hai đồ đệ, nhỏ giọng nói. Vốn dĩ nhị đồ đệ theo đuổi sự hoàn mỹ, nàng hiển nhiên sẽ thích một khối hồn cốt khác có liên quan đến sự mỹ lệ, mà Đường Tam thuộc tính so với khối hồn cốt này càng phù hợp hơn, vì dường như hồn thú này cũng là giống đực.
Đường Tam cũng không nhiều lời, vui vẻ cảm ơn Diệp Phi Linh cùng sư phụ, sau đó tiếp nhận khối hồn cốt này, đem nó lưu vào Trữ Vật Hồn Đạo Khí.
Trong không khí vui mừng như thế này, ánh mắt của Tiểu Vũ bỗng trở nên đượm buồn, rồi lại toát ra căm hận mãnh liệt, nhìn thẳng về phía Bỉ Bỉ Đông.