Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 214: Sự Lựa Chọn Của Tuyết Dạ Đại Đế



Tuyết Dạ Đại Đế an vị trên ngai vàng, nhìn xuống đại sảnh thật đông người tham dự, trong lòng lướt qua một loạt những cái tên.

Vốn dĩ các vị hoàng tử liền không cần lo lắng, nhưng hai vị công chúa nhất thiết cần phải lựa chọn hợp lý.

Thủy gia nghe đồn mới kén rể, hơn nữa còn là viện trưởng Sử Lai Khắc học viện, như vậy liền bỏ qua.

Ngọc gia... Lam Điện Bá Vương Long, bọn họ hiện thời không có ý tứ này, hơn nữa vừa mới đính hôn cùng cháu gái Độc Cô Bác, nếu để Tuyết Kha cùng Tuyết Minh Châu bước vào, sợ là khó có thể cạnh tranh.

Trữ gia.. không có con trai, bỏ qua.

Ngân gia... Ngân Thiên Văn là một lựa chọn không tệ.

Áo gia... Áo Tái Đông nghe nói có một tiểu tử đang kế nghiệp, lựa chọn không tệ.

Diệp gia... Diệp Sâm tiểu tử này không tồi, bộ dáng chính trực.

Hơn nữa quá nửa số quý tộc trong này đều có thể dễ dàng lựa chọn, chỉ cần đem bọn họ nắm chặt, ngược lại không cần quá bận tâm về các thế lực phân tranh.

Chỉ là... không biết hai vị công chúa sẽ lựa chọn như thế nào? Phụ giúp Thái Tử đăng cơ, hay là lựa chọn một vị hoàng tử khác?

Tuyết Dạ Đại Đế khẽ nhắm mắt lại, trong lòng hạ xuống quyết định. Chuyện các vị hoàng tử đấu đá nhau hắn đều biết, nhưng vẫn bỏ qua như không có chuyện gì.

Không quản là thế lực nào, chỉ cần có thể khiến Thiên Đấu Đế Quốc vững mạnh, hắn tất nhiên sẽ ủng hộ người đó.

- Bệ Hạ, dường như người có tâm sự?

Tuyết Thanh Hà Thái Tử đứng ở một bên, nhìn Tuyết Dạ khẽ lấy tay xoa trán, cảm giác giống như ông ta đang dần thiếu sức sống.

- Đúng vậy, ta lo các ngươi còn chưa yên bề. Thanh Hà, ngươi đã nhìn trúng tiểu thư nhà nào chưa?

Tuyết Thanh Hà nhếch lông mày, nhìn một loạt xuống phía dưới đại sảnh, rơi vào trầm tư.

Ồ, cũng đến lúc cần một Thái Tử Phi rồi sao?

- Bệ Hạ, chuyện này... để sau lại nói a? Không chừng hoàng huynh đã có người thương trong lòng, vạn nhất chọn trúng một cô nương lại khiến huynh ấy không vui?

Tuyết Thanh Vân ở một hướng khác bước tới, ba nam nhân Tuyết gia đứng chung một chỗ thể hiện tình cảm cha con huynh đệ hiền hòa, thật khiến các quý phu nhân cùng các vị tiểu thư xuân tâm nhộn nhạo.

- Ha ha, đệ đệ lại nói đùa rồi, không bằng để bệ hạ phong phi xem sao, biết đâu lại hợp ý đệ?

Tuyết Thanh Hà nhàn nhạt đáp lại, bộ dáng ôn hòa khiến nữ nhân nào liếc qua liền không thể dời mắt.

Bầu không khí bỗng chợt trở nên nghiêm trọng khi có một người bước vào.

- Công chúa, ngài khinh người quá đáng, bất quá chỉ là một nữ hầu, ngài không thích thì nhường cho ta dùng là được?

Một tên quý tộc hướng tới Tuyết Kha mở miệng. Vốn là hắn chuẩn bị xơi tái nữ hầu này đến nơi, nhưng Tuyết Kha công chúa lại nhảy vào chặn họng.

Tuyết Kha công chúa trừng mắt. Tên quý tộc ngạo mạn này từ đâu tới vậy, dám nói chuyện với nàng như thế?

- NGƯỜI ĐÂU, LÔI HẮN RA NGOÀI ĐÁNH CHO TA!!!

Nữ hầu này là hầu gái của Tứ Hoàng Tử, Tuyết Kha mặc dù không thích ả, nhưng cũng chỉ là không thích. Hôm nay còn sự kiện đặc biệt của Thiên Đấu Đế Quốc, nhất định không thể xảy ra sai sót gì.

Tuyết Băng nhếch miệng cười.

- Tinh thúc thúc, ta thấy tên quý tộc kia hình như là người của thúc à?

Tuyết Tinh thân vương nhíu mày. Hắn có thế lực của riêng mình, tên quý tộc ban nãy xác thực là một trong số các quý tộc ủng hộ hắn.

Hơn nữa cũng là đối tượng ban hôn của Minh Châu công chúa.

Chuyện nháo lớn thêm một chút, Minh Châu công chúa mặt lạnh bước xuống đại sảnh, đứng bên Tuyết Kha ghê tởm nhìn tên quý tộc.

Ngay trong bữa tiệc của Hoàng thất mà nháo ra chuyện xấu hổ, vừa là ném mặt mũi vào sọt rác, lại vừa khiến Hoàng thất ghi hận.

Tuyết Dạ Đại Đế thở dài.

Chuyện của Minh Châu, vài năm sau lại nói.

Diệp Phi Linh ở trên ban công, một mực không bước xuống dưới. Thính lực của nàng tốt hơn người khác, chuyện gì bên dưới nàng đều nghe thấy cả.

Rất ghét đi dạ tiệc, vì có nhiều chuyện phiền phức, và cũng... không đáng để tâm. Tranh thủ lúc mọi người ầm ĩ, Diệp Phi Linh dứt khoát trốn lên sân thượng, đảm bảo không có ai nhìn tới nàng rời đi.

Hít một hơi không khí, Diệp Phi Linh đem tin tức Giáng Châu đưa tới, cẩn thận sắp xếp lại.

Diệp Tát Khắc muốn nàng lôi kéo thế lực, đương nhiên Diệp Phi Linh phải làm tốt một chút, trong buổi tiệc có nghe được phía tây có bốn mỏ khoáng thạch cao cấp, nhân lực cùng vật lực chỗ này không yếu, hơn nữa... ba vị quý tộc ở đó đang muốn xin Tuyết Dạ Đại Đế thăng tước thành lãnh chúa.

Thăng tước, nói cũng đơn giản, chính là ba người bọn họ so tài với nhau để chọn lấy một người, sau đó kết hôn cùng với một vị công nương của một trong số gia tộc lớn, hợp thức hóa quy định của Đế Quốc.

Một người là Áo gia tiểu thư Áo Nghĩa Đề, một người là nàng.

Diệp Phi Linh tâm tình phiền chán, vận mệnh có thể vẫn xoay tròn như vậy, gả cho một kẻ xa lạ, rồi đánh mất bản thân mình?

- Ngươi đã trở về?

Âm thanh Độc Cô Bác nhàn nhạt vang lên. Hiếm khi thấy nàng mặc lễ phục, đã trưởng thành đến mức này rồi.

Diệp Phi Linh nâng lên làn váy, cung kính nhún chân cúi đầu thi lễ.

- Là, Độc Cô tiền bối!

Đã lâu không thấy Diệp Phi Linh, hắn cũng không so đo nàng không hiểu chuyện, trực tiếp mở miệng hỏi.

- Đường Tam sao rồi?

Diệp Phi Linh:....

Thật không hổ là bằng hữu của sư huynh, đều là tìm nàng hỏi về hắn trước tiên.

- Sư huynh hắn vẫn khỏe, cũng có nhiều tiến bộ, hơn nữa... có lẽ hắn hiện tại đã qua năm mươi cấp rồi!

- Nhanh đến vậy?

Độc Cô Bác không tin là thật, nhướn mày hỏi.

- Đương nhiên là thật! - Diệp Phi Linh không cần suy đoán, trước lúc nàng đi Đường Tam đã gần luyện tập xong chùy pháp, luyện tập xong nhất định Đường Hạo đã đưa hắn đi săn hồn hoàn rồi.

Độc Cô Bác nghĩ thầm, nha đầu này cũng không có việc gì phải nói dối hắn, chỉ là hiện tại thấy nàng xuất hiện với gia huy Diệp gia, trong lòng hắn giống như có một con sâu gặm nhấm, dần dần cắn nuốt đi tâm tình bình thản hiện tại.

- Vậy.. còn ngươi..? Ngươi rốt cục là người hay hồn thú?

Diệp Phi Linh chớp chớp mắt vô tội, nhưng trong lòng liền chột dạ.

Chuyện năm đó nàng che dấu cực tốt, nhưng Độc Cô Bác vẫn nhìn ra?

Là vì khoảng cách sao?

Là lúc nấp sau lưng hắn bị phát hiện, hay là từ lúc Ái Mạc Tâm giải thích bị phát hiện?

- Độc Cô tiền bối nói gì vậy, ta đương nhiên là người rồi?

Nhìn cái gì mà nhìn??

Nàng cũng đâu phải là hồn thú đâu? Bằng không ánh mắt lão già này liền có thể chọc xuyên qua người nàng rồi?

Độc Cô Bác nửa tin nửa ngờ, bất thình lình động thủ.

Diệp Phi Linh đứng yên tại chỗ, cảm nhận được một luồng uy áp đè xuống.
— QUẢNG CÁO —