Ngôn Thiểu Triết là người cuối cùng rời đi, vỗ vai Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Vũ Hạo, thời gian tới ta sẽ tìm hồn thú thích hợp trước, khi đã tìm được, chúng ta sẽ bắt đầu công việc, ngươi cũng nên chuẩn bị cho tốt, tận sức tránh mọi nguy hiểm phát sinh. Ta nghĩ đệ tử nội viện nhất định dũng cảm chấp nhận, nhưng chúng ta đúng là đem họ ra làm thí nghiệm.
- Vâng
Hoắc Vũ Hạo thật thà gật đầu. Hồn linh nguy hiểm ra sao hắn biết rõ, đặc biệt là lúc khế ước hình thành hấp thu một lượng lớn tinh thần lực của hồn sư, phải vô cùng cẩn thận.
Bất chợt Hoắc Vũ Hạo cảm thấy gì đó, nhìn về một hướng, vừa vặn thấy cái đầu của Vương Đông Nhi ló ra chỗ cầu thang.
Thấy nàng, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy ấm áp, liếc nhìn đôi mắt lam xinh đẹp, chỉ chỉ ra ngoài.
Hải Thần các không phải chỗ nói chuyện yêu đương, mấy vị trưởng lão cảm giác linh mẫn, gió thổi cỏ lay còn biết huống gì....
Vương Đông Nhi hiểu ý gật đầu, rón ra rón rén ra khỏi Hải Thần các.
Ngôn Thiểu Triết dĩ nhiên cũng thấy, mỉm cười:
- Đi đi! Đông Nhi chẳng những thực lực mạnh mẽ, lại là người thừa kế Hạo Thiên Tông, rất xứng đôi với ngươi, phải chăm sóc nàng cho tốt.
Hoắc Vũ Hạo đỏ mặt, gật gù cáo biệt Ngôn Thiểu Triết rồi đi ra ngoài.
Vương Đông Nhi chờ ngoài cửa, hôm nay nàng vận một bộ váy dài màu lam, hài hòa với mái lóc lam dài của nàng, tuyệt mỹ kiều nhan khiến cho cảnh tượng tươi đẹp trước cửa Hải Thần các cũng ảm đạm thất sắc. Nàng giống như là một khỏa thái dương sặc sỡ lóa mắt, chỉ cần đứng đó đã có thể chiếu sáng khắp nơi.
- Đông Nhi, nàng thật sự là rất đẹp.
Hoắc Vũ Hạo thốt lên tán thưởng.
Vương Đông Nhi trừng mắt, nói:
- Chẳng lẽ hôm nay mới phát hiện ra sao?
Hoắc Vũ Hạo cười khì khì
- Dĩ nhiên không phải, chỉ vì trước kia nàng giả trai, ta đâu có mơ tưởng tới cơ chứ, hiện tại hoàn toàn khác.
- Cho ngươi.
Vương Đông Nhi lấy ra một cái bao nhỏ màu trắng, không hề bẩn một chút bụi.
Hoắc Vũ Hạo nhận lấy, thấy hơi ấm, mở ra bên trong có hai cái bánh bao, còn có hai cái trứng hồn điểu, lòng trắng hoàn toàn trong suốt, tựa như thủy tinh đóng băng, cực kỳ bổ dưỡng, hai cái bánh bao kẹp thịt và rau xanh.
- Nhanh ăn đi, biết ngươi chưa ăn sáng.
Vương Đông Nhi thì thầm.
Hoắc Vũ Hạo không khách khí, ném một quả trứng vào mồm. Ăn cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là thứ này do Vương Đông Nhi tâm ý cẩn thận mang cho hắn, ăn cái gì cũng không khác cao lương mỹ vị.
Chóng vánh xử lý đồ ăn nàng mang tới, lại nhận túi nước từ tay nàng dốc ừng ực sảng khoái, trong bụng đã có đồ ăn, Hoắc Vũ Hạo đã cảm thấy thoải mái.
- Đông Nhi, nàng thật tốt.
Vương Đông Nhi phì cười
- Sao ta vẫn thấy ngươi rất là ngốc?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ngốc cũng chẳng sao, chỉ cần nàng không chê là được.
- Không chê, không chê. Đi thôi.
Vương Đông Nhi nắm tay hắn lôi đi.
- Đi đâu?
Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc hỏi.
Vương Đông Nhi nói:
- Đương nhiên phải đi tìm Vương Thu Nhi kia a! Sáng nay ta đã đi hỏi rồi, hôm qua là ngày thông báo khảo hạch nội viện, nếu hôm nay nàng muốn vào nội viện thì hẳn sẽ xuất hiện.
- Á. . . . . . nàng còn nhớ chuyện này a! Ta thật quên mất rồi.
Hoắc Vũ Hạo quả thật đã quên, cả đêm qua chỉ có Vương Đông Nhi ngập tràn đầu óc, sáng sớm lại bị gọi đi họp, đâu có nghĩ đến chuyện khác.
Vương Đông Nhi nói:
- Không thể quên được, nhất định phải tìm hiểu cho kỹ.
Hoắc Vũ Hạo tùy ý nàng đi ra ngoài. Vương Đông Nhi thấp giọng hỏi:
- Hội nghị Hải Thần các sáng nay nói chuyện hồn linh phải không?
- Ừ
Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
- Ta kể lại lai lịch hồn linh rồi hứa giao chú ngữ khế ước phong ấn cho học viện.
- Giao cho học viện?
Vương Đông Nhi kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, gật đầu:
- Giao cho học viện cũng tốt. Học viện chúng ta là nơi đáng tin cậy nhất, hơn nữa làm vậy cũng giảm áp lực cho ngươi.
Hoắc Vũ Hạo vui mừng nhìn nàng:
- Nàng thật là con giun trong bụng ta đó nha, sao biết ta cũng nghĩ như thế.
- Phi, phi, ngươi thực ghê tởm. Ngươi mới là con giun.
Vương Đông Nhi má lúm đồng tiền như hoa nói, vẻ tươi cười lại cực kỳ đắc ý.
Hoắc Vũ Hạo tán thưởng nói:
- Đây là ăn ý a! Có vợ như thế còn cần gì nữa.
- Ai là vợ ngươi?
- Nàng nói sao?
- Hừ.
Hai người dù đấu võ mồm nhưng vẫn tay trong tay. Đêm qua đâu chỉ mình hắn ngủ không được, Vương Đông Nhi có thể bình tĩnh được sao?
Tin tức đệ tử nội viện khảo hạch cũng không phải thông báo trong nội viện, mà ở ngoại viện. Dù sao chỉ có những người được xác nhận thân phận chính thức mới được dẫn vào nội viện.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi không cần thuyền đò gì cả, hai người phóng lên, Vương Đông Nhi bung đôi cánh bướm, Hoắc Vũ Hạo lại kết băng trên mặt hồ mượn lực.
Hắn hơi kinh ngạc khi lớp băng bị đóng tối qua đến hôm nay cũng chưa tan hết. Chỉ lát sau cả hai đã vượt qua hồ Hải Thần. Mà thần sắc Hoắc Vũ Hạo lại có vẻ hơi ảm đạm đi.
Cảm tình sơ định, tâm tư con gái rất mẫn cảm, Vương Đông Nhi lập tức liền phát hiện cảm xúc của hắn biến hóa
- Làm sao vậy?
Hoắc Vũ Hạo than nhẹ một tiếng, nói:
- Còn nhớ ngày xưa chúng ta đi chơi ở ven hồ Hải Thần gặp tỷ tỷ không?Lúc đó, nàng chạy ra từ nội viện lướt ngang hồ Hải Thần. Hiện tại chúng ta cũng đã có năng lực như thế, nhưng tỷ tỷ mất tích lâu như vậy mà một chút tin tức cũng không có.
Nghe Hoắc Vũ Hạo nhắc tới Mã Tiểu Đào, Vương Đông Nhi cũng hơi buồn, thở dài:
- Đúng vậy! Cũng không biết Tiểu Đào tỷ thế nào rồi, không biết....
Hoắc Vũ Hạo giơ tay ngăn lời nói của nàng. Hắn rất lo lắng, nhưng không muốn nghe đến khả năng kia.
Vương Đông Nhi đã sớm hỏi rõ địa điểm báo danh tân học viên khảo hạch nội viện, liền dẫn Hoắc Vũ Hạo đi ra một khu giáo học lâu cao niên cấp ở ngoại viện, ngang qua một gian phòng học lớn.
Bây giờ đã là thời gian đi học, ngoại viện có vẻ yên tĩnh, đa số đệ tử trong học viện đều đến lớp, nhưng cũng không phải không có ai bên ngoài.
Quảng trường Sử Lai Khắc lúc này đang có một lớp học hồn sư thực chiến đối kháng, khi Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi tay trong tay tung tăng đi qua, mấy tên nhóc chỉ có 12-13 tuổi trong lớp đó đều tròn mắt nhìn thẳng.
- Woa, vị tỷ tỷ kia đẹp quá a! Đẹp quá a! Các ngươi nhìn kìa. - Ồ, họ nắm tay nhau kìa? Chắc là mấy học trưởng lớn tuổi rồi. - Học tỷ kia thật sự là quá đẹp, màu tóc của nàng thật là đẹp mắt . . . . . .
Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên nghe rõ mấy tiếng trầm trồ kinh thán đó, không khỏi mỉm cười:
- Đông Nhi, ta thấy sau này đi ra ngoài chắc phải đem theo cái khăn trùm đi. Ở học viện đã khiến người ta kinh ngạc như thế, không chừng ra ngoài kia còn khiến mang đến không ít phiền toái đó.
Vương Đông Nhi cười nói:
- Phiền toái không phải có ngươi lo rồi sao? Sao chứ? Không thích nhìn ta xinh đẹp à?
Nhìn bộ mặt lanh lợi tinh tế của nàng, hắn thật muốn hôn một cái.
- Đứng lại. Hai đứa kia!
Một tiếng quát nghiêm nghị vang lên dọa cho Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi nhảy dựng lên. Cả hai quay đầu nhìn lại, một người vẻ mặt nghiêm khắc đang tiến tới, một vị lão sư ước chừng 50 tuổi chắn đường cả hai.
- Tham kiến lão sư, có chuyện gì sao?
Hoắc Vũ Hạo vội vàng cung kính hỏi.
Nam lão sư chỉ bàn tay đang nắm chặt của hai đứa, trầm giọng nói:
- Các ngươi là học viên năm nào? Lớp nào? Nhìn các ngươi xem, ra cái dáng vẻ gì? Chỗ này là học viện, các ngươi còn làm gương xấu cho mấy đứa nhỏ kia à? Bảo các lão sư sẽ dạy dỗ chúng nó thế nào? Ta sẽ kiến nghị giáo viên của các ngươi phạt thật nặng.
- Ặc!
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều ngẩn người. Hai người từ nãy giờ mãi đấu võ mồm với nhau, chẳng hề chú ý đến điểm này. Đúng vậy! Ngoại viện đại đa số đều là tiểu học viên nhỏ tuổi.
Cả hai vội vang buông tay, khom mình cúi chào, ra vẻ xin lỗi:
- Thực xin lỗi lão sư, là chúng ta không đúng. Chúng ta về sau cam đoan sẽ không tái phạm. Thỉnh ngài tha thứ.
Lão sư nọ có vẻ sắc mặt tốt hơn một chút:
- Các ngươi cũng can đảm lắm đấy, ơ đây là học viện Sử Lai Khắc, nhìn tuổi các ngươi cũng không phải mới một hai ngày vào học, sao còn chưa biết quy định của học viện? Phải dạy dỗ tới nơi tới chốn. Các ngươi ở lớp nào? Hai người một người đi gọi chủ nhiệm lớp tới, bảo hắn đến dẫn các ngươi về.
Có lẽ vì trước kia Chu Y lão sư còn nghiêm khắc hơn, nên vị lão sư trước mặt này có dữ dằn cũng chỉ khiến Hoắc Vũ Hạo càng thêm cảm thấy thân ái. Sau khi hắn xin lỗi thì lão sư nọ cũng không nhắc tới việc tự mình phạt nặng nữa, rõ ràng mặt lạnh mà tim nóng a!
Hơn nữa, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi từ đại tái lần trước đến nay hầu như chẳng mấy khi đi học ở ngoại viện, lúc này đột nhiên cảm thấy ngoại viện thân thiết vô cùng.
Vương Đông Nhi huých vào bụng Hoắc Vũ Hạo:
- Hay là để ta đi gọi người?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, chu mỏ nói không thành tiếng cái gì đó. Vương Đông Nhi lập tức hiểu ý, khom người cáo biệt lão sư kia rồi chạy đi.
Vị lão sư nọ thấy thái độ cả hai cũng không tệ, nên cũng không phát khí nổi nóng, mà quay sang đám đệ tử đang chăm chú xem trò vui:
- Nhìn cái gì? Tiếp tục đi, ai mà lơ là thì đừng trách ta không khách khí.
Nhóm học viên kia đều rất sợ hắn, lập tức quay qua tiếp tục thao luyện, nhưng vẫn có người thỉnh thoảng nhìn lại bên này.
Hoắc Vũ Hạo khách khí nói:
- Xin hỏi lão sư họ gì?
Nam lão sư trầm giọng nói:
- Ta gọi là Trịnh Chiến.
- Trịnh lão sư. Chuyện hôm nay chúng ta thật có lỗi, cam đoan sẽ không tái phạm. Ta gọi là Hoắc Vũ Hạo.
Trịnh Chiến gật đầu, tận tình khuyên bảo:
- Các ngươi năm nay không còn nhỏ nữa a! Cũng tới lúc trưởng thành rồi, tình cảm nam nữ khó tránh, nhưng phải nhớ cho kỹ chỗ này là học viện. Tốt nghiệp rồi ra ngoài kia muốn làm gì ta không quản, nhưng còn ở trong học viện thì phải chú ý ngôn hành cử chỉ. Vả lại ngươi cũng biết việc khảo hạch vào học ở học viện Sử Lai Khắc chúng ta không dễ chút nào. Còn ở trong học viện thì phải cố gắng học tập, đừng có lãng phí thời gian. Dù sau này không đủ sức khảo hạch nội viện thì cũng phải thuận lợi tốt nghiệp ngoại viện. Tuổi trẻ khí thịnh thích tình cảm ta hiểu được, nhưng phải khống chế tốt, không thể vượt quá giới hạn, biết chưa?
Hoắc Vũ Hạo khiêm tốn thụ giáo gật gù, Trịnh Chiến dạy dỗ một trận khiến hắn đỏ mặt, bất quá cảm tình với vị lão sư này lại tốt thêm nhiều.
- À, đúng rồi, ngươi còn chưa nói là học viên lớp nào. Xem tuổi của ngươi có lẽ là ngũ niên phải không, hầu hết lão sư mấy lớp ngũ niên ta đều biết.
Hoắc Vũ Hạo ngắt lời:
- Lão sư, ngài không cần khổ não suy nghĩ, ta thuộc về lớp của Chu Y lão sư.
- Cái tên tiểu tử đần nhà ngươi, sao không nói sớm. Ta làm sao có thể bảo các ngươi đi tìm nàng được, không phải tự chui đầu vào rọ sao? Còn không biết tính tình nàng ta thế nào? Nàng mà nổi khùng thì không chừng lập tức khai trừ ngươi ngay đó. Ngươi, không chịu nói sớm, thật là.
Nhìn thấy Trịnh Chiến lo lắng, Hoắc Vũ Hạo lại cảm thấy ấm áp, vị lão sư này thật sự là rất đáng yêu, trước kia thậm chí cũng chưa gặp qua, lúc này vừa nghe mình là đệ tử Chu lão sư lại quan tâm như thế. Bất quá, hình như uy danh của Chu lão sư vẫn cường hãn như xưa a!
Trịnh Chiến dường như nghĩ ra gì đó, nghiêm mặt nói:
- Ngươi như vậy, xem ra nhìn cái điệu bộ của ngươi hôm nay cũng là đi học muộn rồi, chuyện này để ta lo cho, khi Chu Y đến đây đừng có hé răng, ta sẽ nói với nàng do ta tạm thời nhờ các ngươi làm vài chuyện, mong là bạn gái ngươi không có nói lộ ra. Ngươi tên gì quên rồi? Hoắc Vũ Hạo đúng không. Còn cô bạn gái ngươi tên gì?
- Nàng là Vương Đông Nhi. Trịnh lão sư, thật ra. . . . . .
Hoắc Vũ Hạo vừa muốn giải thích thì người đã trở lại. Chu Y vẫn hóa trang già chát, Vương Đông Nhi đi bên cạnh còn mỉm cười xảo quyệt.
Người còn chưa tới, tiếng quát vang vang của Chu Y đã văng vẳng vọng qua
- Ai! Ai! Ta muốn xem thử coi tên đui mù nào dám bắt người của ta.
Trịnh Chiến sửng sốt, méo mặt nhìn Hoắc Vũ Hạo:
- Xem ra bạn gái ngươi lỡ mồm mất rồi a!
Hoắc Vũ Hạo nhìn Chu Y, cảm giác thân thiết trào ra, nói:
- Không sao đâu, Trịnh lão sư yên tâm.
Vừa nói, hắn đã hai ba bước tiến tới cúi chào Chu Y, giọng nói run rẩy:
- Chu lão sư.
Chu Y dừng bước, ánh mắt ngây dại, lệ quang ẩn hiện. Nhưng Chu Y chính là Chu Y, biểu hiện thân ái cũng khác người, giơ chân tung một cước vào bên hông Hoắc Vũ Hạo.
-Hoắc Vũ Hạo! Cái tên nghé con nhà ngươi còn biết trở về sao? Về cũng không qua thăm ta, nếu không phải Phàm Vũ cho ta biết, ta còn không biết ngươi đã về đó. Ngươi nữa, Vương Đông cô gái nhỏ này, ngươi lừa ta đã quá ha! Thì ra là một nha đầu xinh đẹp thế này, hai đứa các ngươi còn muốn tốt cho ta sao? Hả?
Nghe lời nói hung hãn của Chu Y, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều đỏ mắt, lệ nóng tràn mi. Cả hai không thể quên nổi hai năm học được Chu Y dạy dỗ. Chu lão sư nghiêm khắc, nhưng đối với bọn họ thật là tốt a! Thanh âm quen thuộc thân thiết của nàng, nhất là Hoắc Vũ Hạo đã hai năm rưỡi không gặp lúc này nhớ lại đủ chuyện xưa, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Có điều Trịnh lão sư kia không biết a, mắt thấy Chu Y vừa tới đã cho Vũ Hạo một cước, hắn nhanh chóng tiến lên nói đỡ:
Chu Y sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Chiến nghi hoặc nói:
- Trịnh lão sư, chuyện gì đó? Là ngươi bắt đệ tử của ta à?
Trịnh Chiến cười khổ nói:
- Ta không có a! Chuyện này. . . . . .
Hắn chẳng biết phải giải thích từ đâu.
Hoắc Vũ Hạo ngắt lời:
- Chu lão sư, vừa rồi quả thật là chúng ta không đúng, chúng ta đã xin lỗi Trịnh lão sư, và lão sư cũng đã tha thứ cho.
Chu Y lại nhìn Vũ Hạo, lúc này tâm tình tốt, hướng Trịnh Chiến gật đầu, nói:
- Vậy cám ơn ngài Trịnh lão sư. Hai đứa này ta dẫn đi được chứ?
Trịnh Chiến đến gần Chu Y, thấp giọng khuyên bảo
- Chu lão sư, tính tình của người nên bớt bớt một chút, cứ như thế này không tốt a. Mấy đứa nhỏ ngày thường tu luyện vất vả, đừng có bạo với chúng nó quá, lỡ như khiến tâm lý lệch lạc thì không tốt.
Ai cũng biết lớp do Chu Y dạy có tỉ lệ bị đuổi học cao nhất, nhưng ở lại đều là nhân tài kiệt xuất, thành ra cũng không ít người đồng ý cách dạy của nàng.
Chu Y mới rõ được thì ra người hiểu lầm lúc này là hắn, tức giận nói:
- Ta tính tình làm sao chứ? Không phải rất tốt với chúng nó sao? Đó là ta tỏ vẻ thân thiết. Trịnh lão sư, ngài không có nghe nói đánh là thân, mắng là yêu, nóng nảy dùng chân đạp sao? Không đánh sao được a! Ta cũng vì muốn tốt cho chúng nó thôi.
- Ặc ặc
Trịnh Chiến méo mặt, nghiêm lại:
- Chu lão sư, nếu nói như vậy, ta cũng chỉ có thể dốc lòng kháng nghị với học viện.
Chu Y vừa thấy hắn thật đã tức giận, vội vàng cười nói:
- Được rồi, Trịnh lão sư, đừng có thật thà như vậy, ta với ngươi hay đùa giỡn mà. Hai đứa này đều là đệ tử trước kia của ta, chúng nó là về thăm ta đấy, hiện tại đều là đệ tử nội viện. Lâu không gặp nên ta hứng khởi thế đấy.
- Đệ tử nội viện?
Trịnh Chiến giật mình kinh ngạc, nhìn qua Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông với ánh mắt khác. Đối với học viện Sử Lai Khắc mà nói, đệ tử nội viện đại biểu cho cái gì? Cả lão sư ngoại viện địa vị cũng không thể cao bằng, vì bọn họ đâu có được phép lên Hải Thần đảo.
- Không phải chớ, Chu lão sư. Mấy tên đệ tử khảo hạch nội viện năm nay ta đều gặp rồi, không có hai đứa này, mà nhìn mặt cũng lạ hoắc.
Nhìn thấy Trịnh lão sư hoảng hồn kinh nghi, Chu Y bất đắc dĩ giải thích:
- Hai đứa này không phải vào nội viện năm nay, mà vào hai năm trước rồi. Lại nói, bọn nó lần trước đại diện học viện tham gia Đấu Hồn Đại Tái với tư cách dự bị, lần này sẽ là đội chính quy đó. Trong nội viện chúng nó cũng là trung tâm bồi dưỡng.
Nghe nàng giải thích rõ ràng, Trịnh Chiến mới hiểu ra, ánh mắt toát ra một tia hâm mộ:
- Chu lão sư, thì ra đều là những đệ tử ưu tú xuất chúng của ngươi a!
Chu Y cười lớn:
- Trịnh lão sư không phải bảo ta phải phạt hai đứa này chứ.
Trịnh Chiến cũng cười
- Đương nhiên không. Bất quá, bọn họ thật đúng là trẻ tuổi a!
Chu Y ý vẻ vô cùng. Có thể nói, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông là hai đệ tử xuất sắc nhất của nàng. Dù bản thân cũng không thích khoe khoang, nhưng có hai ái đồ ưu tú vẫn hớn hở ra mặt, đâu còn cái vẻ lão sư quái vật quái đản thường ngày.
- Được rồi, Trịnh lão sư, chúng ta đi trước. Đã lâu không gặp bọn họ, chúng ta còn muốn trò chuyện nhiều.
Chu Y cáo biệt Trịnh Chiến, dẫn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông bước đi.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cung kính vái chào Trịnh lão sư. Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói:
- Trịnh lão sư ngài yên tâm, tình huống hôm nay về sau nhất định sẽ không tái phạm. Thật xin lỗi a!
Chu Y vốn đã nghe rõ mọi chuyện từ miệng Vương Đông, dừng lại nói:
- Thật ra hai đứa này cũng rất đặc biệt, nếu đám tiểu tử kia có ý kiến gì thì ngài cứ nói rõ cho chúng nó.
Nàng thì thầm nói gì đó với Trịnh Chiến, rồi dẫn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đi mất.
Trịnh Chiến ánh mắt đăm đăm, sau một lát mới tỉnh lại.
Nhìn lại đám đệ tử của mình, hắn quát
- Nhìn cái gì mà nhìn? Tu luyện tới đâu rồi? Thấy hai người lúc nãy chứ, đều là học trưởng nội viện đó. Biết tại sao họ nắm tay không? Chẳng phải là vi phạm nội quy học viện đâu, do ta hiểu lầm thôi, bọn họ nắm tay cũng là tu luyện, không có lúc nào ngừng tu luyện, hai người đó có thể thi triển võ hồn dung hợp kĩ, chỉ khi tiếp xúc thân thể với nhau mới phát huy ra được. Các ngươi phải học hỏi sự duy trì tu luyện liên tục của họ đó.
May mắn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã đi xa, nếu không có lẽ vì lời của Trịnh lão sư mà mặt đỏ.
Vào đến giáo học lâu cao niên cấp, Hoắc Vũ Hạo hỏi Chu Y:
- Chu lão sư, bạn học trong lớp như thế nào rồi?
Chu Y nói:
- Biểu hiện cũng tốt, bất quá sau khi hai đứa các ngươi đi rồi thì thực lực tổng thể vẫn bị lớp 2 đè đầu cưỡi cở. Con nhỏ Mộc Cận kia cũng đắc ý lâu lắm, nhưng hiện tại mấy đứa Đái Hoa Bân cũng đã vào nội viện, thành ra lớp chúng ta lại trở thành mạnh nhất. Nghe nói hôm qua hai đứa đập bọn nó một trận hả? Đánh hay lắm, xem như xả giận giùm ta.
Nghe giọng điệu quen thuộc của Chu Y, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều cười. Chu lão sư bọn họ thích nhất vẫn như vậy a!
- A, đúng rồi, Chu lão sư. Hôm nay đệ tử báo danh khảo hạch nội viện phải ở trong giáo học lâu này phải không? Chúng ta muốn đi xem một chút.
Vương Đông Nhi nói.
Chu Y nói:
- Ta dẫn hai đứa đi, tránh phiền phức bị mấy lão sư khác bắt nữa. Ta nói, hai đứa có phải lúc nào cũng cần thân thiết từng giây thế không chứ?
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi nhất thời náo loạn đỏ mặt, hai người liếc nhau, cũng thật sự không dám ở trong học viện tay nắm tay nữa.
Chu Y dĩ nhiên rành đường trong giáo học lâu cao niên cấp hơn, chỉ qua hai ba lần chuyển hành lang đã đến khu vực cần đến.
Chưa vào phòng kia, Hoắc Vũ Hạo đã mơ hồ nghe một thanh âm truyền ra.
- Ngươi cứ mang khăn che mặt là không được. Từ hồi khảo hạch đến giờ vẫn cứ như thế, ngươi có thư giới thiệu ta không nghi ngờ gì, nhưng sắp tới sẽ lập tức nhậtp học, không lẽ cả ngày đều che mặt thế sao? Bọn ta phụ trách ghi chép thông tin, trách nhiệm nặng nề như vậy, nếu ngươi không chịu để bọn ta nhìn mặt thì xin lỗi, ngươi không nhập học được đâu.
- Nhất định phải xem ư?
Một giọng nói êm tai quen thuộc vang lên, Hoắc Vũ Hạo chợt chấn động, trong mắt toát ra vẻ khiếp sợ, vội vàng bước nhanh hơn.
Hôm qua kết thúc đại hội tâm sự với Vương Đông Nhi, hắn còn nghĩ trước đây mình nhìn thấy Vương Thu Nhi là ảo giác, hoặc là Vương Đông Nhi cố ý náo loạn quậy mình. Nhưng hiện tại thanh âm kia hoàn toàn chính xác.
- A!
Không đợi bọn họ tiến vào, một tiếng la lên.
Vương Đông kéo tay Hoắc Vũ Hạo, thấp giọng nói:
- Ngươi làm sao vậy? Sao gấp thế?
Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói:
- Vừa rồi tiếng nói kia rất quen, giống cô gái Vương Thu Nhi mà ta đụng phải a!
Mọi người đã đến cửa phòng, mở ra liền nhìn thấy tình huống bên trong.
Một mái tóc dài màu lam như sóng đổ đập vào mắt, cả Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi bất giác ngây ngốc.
Váy trắng, tóc lam, hình thể nhìn từ phía sau quả thật giống Vương Đông Nhi như đúc, chỉ có điều cao hơn Vương Đông Nhi một chút.
Lúc này, trong phòng có khoảng 4-5 lão sư, ánh mắt cũng đang ngây dại nhìn cô gái kia.
- A?
Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, Chu Y ba người cùng tiến vào cửa, mấy vị sư phụ kia cũng nhìn qua, ngay khi nhìn thấy Vương Đông Nhi, ánh mắt lại càng kinh ngạc hơn, thất thanh không nói nên lời, khiến cho cô gái tóc lam nọ cũng quay đầu nhìn lại.
Bất giác, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi, cả cô gái nọ đều ngây dại như sét đánh ngang tai.
Đôi mắt lam, dung nhan tuyệt trần giống Vương Đông Nhi như đúc. Ngoại trừ cao hơn nàng một chút, quả thực không thể nhìn ra điểm khác biệt nào nữa.
Cô gái giơ tay che miệng, thẫn thờ.
Hai nàng đều đồng thanh hô:
- Sao ngươi lại giống ta như thế?
Đúng, giống như đúc, tuyệt thế kiêu sa, cả đám lão sư cũng ngây dại.
Chu Y nhìn Vương Đông Nhi, rồi nhìn Vương Thu Nhi, bất giác thốt lên:
- Vương Đông, đây là tỷ tỷ của ngươi ư?
Vương Đông Nhi đờ đẫn lắc đầu,
- Ta không có tỷ tỷ a! Ta chỉ có một mình thôi.
Vương Thu Nhi cũng tỉnh lại, cũng lắc đầu:
- Ta cũng không có muội muội. Nhưng sao ngươi lại giống ta như lột?
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:
- Các ngươi chẳng những bề ngoài giống nhau, cả tên cũng không khác mấy. Xin chào, còn nhớ ta chứ, ngày đó nhặt được cái khăn che mặt của ngươi. Nàng là Vương Đông Nhi, còn ngươi hẳn là Vương Thu Nhi.
Hoắc Vũ Hạo méo mặt, sao bỗng dưng lại trở thành sắc lang thế này...
- Vương Thu Nhi, ngươi đừng hiểu lầm. Hôm đó ta nhìn lầm ngươi là Đông Nhi, nên mới chạy theo, nhưng mà tới trong thành lại mất dấu.
Vương Thu Nhi thản nhiên nói:
- Vậy các ngươi có chuyện gì?
Hoắc Vũ Hạo nhìn qua Vương Đông Nhi đã bình tĩnh lại nhưng vẫn trầm tư.
- Thật có lỗi, quấy rầy ngươi báo danh
Hoắc Vũ Hạo áy náy nói, kéo Vương Đông Nhi ra khỏi phòng.
- Vũ Hạo, hơi kỳ quái
Vương Đông Nhi ngẩng đầu, ánh mắt trầm ngưng nói.
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày, nói:
- Ừ kỳ quái, sao lại giống như đúc như thế, nói hai người không phải tỷ muội thật có quỷ mới tin. Hay là nàng gửi thư về hỏi hai vị tông chủ xem!
Vương Đông Nhi lắc đầu, nói:
- Không, ta chắc chắn không có tỷ tỷ. Vả lại lúc nãy thấy nàng cũng không cảm giác được điểm nào đáng nghi, cũng không có cảm giác thân thiết huyết thống, hồn lực của nàng hoàn toàn khác với ta, vả lại khí tức của nàng rất mạnh, mạnh hơn cả ta nữa. Lại không có thuộc tính quanh minh như ta, ngoại trừ hình dáng bên ngoài giống nhau, dường như chúng ta không có điểm chung nào nữa.
Chu Y cũng nghi hoặc nói:
- Chuyện gì thế này? Đông Nhi, ta nhớ rõ ngươi trước kia vẫn nam trang a! Chẳng lẽ Vương Thu Nhi hoá trang thành bộ dáng của ngươi? Vậy nàng có mục đích gì?
Ba người chẳng ai hiểu nổi
Hoắc Vũ Hạo phản ứng trước
- Như vậy đi, ta đi tìm Ngôn viện trưởng, điều tra lai lịch Vương Thu Nhi, và võ hồn của nàng. Ta thật sự khó tin trên thế giới này có hai người không cùng huyết thống lại giống nhau như đúc.
Chu Y sẳng giọng:
- Ngươi đừng có khẳng định, đấu la đại lục lớn vô cùng, hai người không huyết thống bề ngoài giống nhau không phải chưa từng có, hai ngươi phải bình tĩnh lại đi. Chuyện này, chúng ta tiếp tục phân tích kỹ lưỡng, nếu không vấn đề gì thì đừng gây rắc rối, xem nàng như một bạn học bình thường là được. Nếu nàng có mục đích khác sớm muộn cũng lộ ra.
Vương Đông Nhi nói:
- Cũng chỉ có thể như thế. Vũ Hạo ngươi lâu chưa gặp Chu lão sư, ở lại nói chuyện với lão sư đi, ta đi tìm Ngôn viện trưởng cho.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói:
- Vậy được rồi.
Vương Đông Nhi bước nhanh đi, Hoắc Vũ Hạo lại quay đầu nhìn thoáng qua Vương Thu Nhi đã đeo lại khăn che mặt.
Chuyện này khá ly kỳ a!
Hoắc Vũ Hạo đi theo Chu Y về tới văn phòng của nàng. Đàm đạo những chuyện mấy năm qua, Phàm Vũ bên kia thế nào, bạn bè bên đây ra sao, vâng vâng...
Hơn hai năm cũng đủ chuyện, hai người nói một thôi một hồi lâu.
Bọn họ đang nói chuyện, Vương Đông Nhi đã trở lại.
- Đông Nhi.
Nhìn thấy nàng, Hoắc Vũ Hạo vội vàng đứng lên.
Vương Đông Nhi nói:
- Tra được rồi, quả thật là không giống.
Hoắc Vũ Hạo lấy ghế cho nàng ngồi. Vương Đông Nhi vẻ mặt mờ mịt như có chuyện.
- Chuyện gì?
Chu Y hỏi.
Vương Đông Nhi nói:
- Nàng quả thật là Vương Thu Nhi, năm nay mười chín tuổi. Nàng chỉ có một võ hồn, nhưng là võ hồn cực kỳ hiếm thấy của chính thống long tộc. Hơn nữa, trong long tộc cũng vô cùng hiếm: Hoàng Kim Long.
Hoắc Vũ Hạo cùng Chu Y đồng thanh la lên:
- Lực tổ Hoàng Kim Long?
Vương Đông Nhi gật đầu.
Hoắc Vũ Hạo và Chu Y cùng giật mình.
Trong hồn thú, kim và ngân là hai đẳng cấp cao nhất có ý nghĩa đặc biệt. Ngân đại diện cho nhiều thuộc tính hoặc thuộc tính cường đại. Một hồn thú mới tiến hòa mà thành, tiên thiên liềh có năng lực cường đại, cũng như Ngân Nguyệt Lang Vương ngày trước hắn gặp phải.
Kim lại đại biểu cho sức mạnh cơ thể. Ngân hồn thú đã hiếm, kim hồn thú còn hiếm hơn. Nhiều năm cũng chưa chắc có một con, thậm chí e rằng kim hồn thú đã bị tuyệt chủng.
Ít nhất trong thập đại hung thú không có một kim hồn thú nào.
Trong các loại kim hồn thú, nổi tiếng nhất là Hoàng Kim Long .
Truyền thuyết, Long thần có hai con trai, một là Hoàng Kim Long nắm giữ sức mạnh, hai là Ngân Long nắm giữ quy luật nguyên tố. Cả hai đều thừa kế một phần năng lực Long thần.
Thời gian biến đổi, Hoàng Kim Long và Ngân Long sản sinh con cháu, hình thành Long tộc.