Đầu Lâu Hoa Hồng

Chương 19



Tháng chín, sau cơn mưa trời lại sáng, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt đất khiến mặt đất lung linh hẳn lên, cuối cùng cũng được đón chào một ngày nắng hiếm hoi.

Tuy nhiên Hạ Thính Nam không quá quá hứng thú, bởi vì Từ Bỉnh Nhiên đã chính thức trở thành sinh viên đại học, kéo hành ly lên máy bay di chuyển về phương Bắc, tạm thời không quay trở lại.

Thiếu đi một người nói chuyện, cô chuyển sang dính lấy người đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt – Trần Xuyến.

Bạn trai của cô ấy là thành viên chủ lực của đội bóng lớp 12, vậy nên gần đây Hạ Thính Nam thường xuyên được Trần Xuyến kéo tới xem các trận đấu so tài.

Tuy rằng lần nào cũng thấy các vận động viên ghi bàn đẹp trai, nhưng cô hoàn toàn không hiểu uật chơi, tầm mắt di chuyển lung tung theo trái bóng, không lâu sau đã thấy vô cùng buồn chán.

Hạ Thính Nam không biết gì về bóng, bất kể là bóng đá, bóng rổ, khúc côn cầu hay là bóng gì đó khác, có điều cô chơi trò chơi đá bóng 3D trên máy tính khá ổn.

“Hay là bọn mình về ôn bài đi.” Năm lớp 11 là thời điểm bắt đầu nghiêm túc học tập.

Trần Xuyến liếc cô một cái: “Cậu tin câu nói này của cậu à?”

Hạ Thính Nam cười nhạt hai tiếng, tiếp tục ngồi xuống cùng Trần Xuyến.

Trong sân bóng rổ, nhiều người chạy đuổi theo một trái bóng, Hạ Thính Nam thấy vô vị nên rút điện thoại ra nghịch, tiện tay chụp một bức ảnh gửi cho Từ Bỉnh Nhiên.

Hạ Thính Nam: Anh đang làm gì thế, trận bóng rổ này nhàm chán quá.

Hạ Thính Nam: [Ảnh]

Từ Bỉnh Nhiên vốn đang nghỉ ngơi nhanh chóng trả lời, nhưng chỉ nhắn lại hai chữ cùng một dấu chấm câu: Thang Thành?

Hạ Thính Nam phóng to hình ảnh, đúng thật trong ảnh có thấy Thang Thành, người đó đang ngồi trên khán đài đối diện, ánh mắt hình như đang nhìn sang bên này.

Cô im lặng trả lời: Việc này mà anh cũng thấy vậy, không hổ là thị lực của cảnh sát.

Từ Bỉnh Nhiên:.....

Thang Thành đã thấy Hạ Thính Nam từ lâu, tranh thủ lúc hai đội nghỉ giữa hiệp, cậu đi từ khán đài đối diện sang bên này.

Một bóng người chắn trước Hạ Thính Nam, cô khó hiểu ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt là Thang Thành.

Thang Thành trịnh trọng chào hỏi: “Chào cậu.”

“Chào cậu…”

Lần gần nhất Hạ Thính Nam nói chuyện với Thang Thành trên Wechat cũng là từ mấy tháng trước.

Ban đầu Thang Thành nói chuyện với cô vì cô đăng một bài liên quan đến game lên vòng trò chuyện, sau đó cậu rủ cô chơi game, cực kì nhiệt tình, cực kì khó hiểu.

Thang Thành: “Cậu khoẻ chứ, lâu lắm rồi không thấy cậu chơi game.”

Hạ Thính Nam: “Gần đây mình không chơi nhiều.”

Cô không nói dối, cô thích chơi game, hơn nữa kỹ thuật cũng không tệ, nhưng khoảng thời gian gần đây có quá nhiều chuyện, tinh lực của cô đều dành hết cho Từ Bỉnh Nhiên nên không động vào game. Một khoảng thời gian dài trôi đi, hứng thú suy giảm, rảnh rỗi cô cũng không mở lên chơi nữa.

Thang Thành: “Vậy tối nay cậu vào không? Có event mới đó.”

Hạ Thính Nam hơi do dự, từ chối ngay thì hơi kì, vì thế cô trả lời: “Có vào. ”

Hỏi xong, Thang Thành rời đi không hề lưu luyến.

Trần Xuyến ngồi bên cạnh mê man, “Hai cậu thân nhau từ bao giờ thế?”

Hạ Thính Nam không để ý lắm: “Vẫn ổn mà.” Chỉ cùng chơi game và trò chuyện trong một thời gian.

Buổi tối Hạ Thính Nam và Từ Bỉnh Nhiên nói về chuyện này, bên kia ống nghe im lặng, sau đó Từ Bỉnh Nhiên nói qua điện thoại: “Em đưa tài khoản cho anh.”

“Có thể hả?” Vừa hay cô không muốn chơi game, tiểu thuyết cô theo dõi mới ra một nửa, chưa đọc được cái kết khiến cô không được thoải mái,

Sau đó Thang Thành và Từ Bỉnh Nhiên chơi như thế nào cô cũng không quan tâm. Thang Thành không tìm cô nói gì, Từ Bỉnh Nhiên cũng không nhăc tới, cô tự cho rằng hai người họ chơi rất vui vẻ, thiết lập tình nghĩa chiến hữu.

Bởi vì ngày ngày cô đều nhận được tin nhắn thông báo tài khoản đăng nhập ở vị trí khác.

Mãi đến vài tuần sau, cô mới biết thì ra hai người này ngày nào cũng vào game solo, muốn phân thắng bại.

******

Thời gian học lớp 11 nói nhanh cũng không quá nhanh, nói chậm cũng không quá chậm, khối lượng kiến thức tăng lên, Hạ Thính Nam muốn lười cũng không tìm được cơ hội lười biếng.

Từ Bỉnh Nhiên sinh hoạt theo giờ giấc ở trường, hàng ngày dậy từ 6 giờ 30 tập hợp, mười rưỡi tối tắt đèn. Bình thường không tập điều lệnh đội ngũ cũng phải lăn lê bò toài theo đội trởng, cuối tuần không xin phép sẽ không được ra khỏi cổng trường.

Mỗi ngày, anh chỉ có thể dành giờ nghỉ trưa và trước khi đi ngủ để tâm sự cùng Hạ Thính Nam.

Nhưng Hạ Thính Nam vô tâm vô phế, Từ Bỉnh Nhiên không ở bên, cô cũng gần như quên mất anh.

Mọi thứ bận rộn hơn trước kia, cứ có thời gian rảnh rỗi cô lại lập tức đọc tiểu thuyết, số lần tìm Từ Bỉnh Nhiên càng ngày càng ít đi, không thèm quan tâm đến lời anh nói, tần suất hai người nói chuyện từ một ngày một lần giảm xuống một tuần một lần, sau này thậm chí là nửa tháng một lần.

Tình huống đó kéo dài đến khi Từ Bỉnh Nhiên về nhà nghri đông. Lúc nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên mệt mỏi xuất hiện trước cửa nhà, cô nhất thời không khống chế được chửi thành tiếng.

“Mịa nó! Từ Bỉnh Nhiên, sao anh về mà không bảo em?”

Từ Bỉnh Nhiên không quan tâm tới cô, chào mẹ Hạ trước: “Con chào dì ạ.”

“Chao ôi, về rồi đấy à?

Hôm nay mẹ Hạ ở nhà, thấy Từ Bỉnh Nhiên về bà bèn mỉm cười rạng rỡ, sau đó đánh một cái vào gáy Hạ Thính nam: “Học thói nói tục ở đâu đấy, có thấy Bỉnh Nhiên xách nhiều hành lý không, mau tới giúp đi.”

Hạ Thính Nam vội vàng cầm túi đồ nặng trịch trong tay Từ Bỉnh Nhiên, tay hai người lơ đãng chạm vào nhau, cô có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, như thể mạch máu cứng ngắc không thể lưu thông.

Tay cô co rúm lại theo bản năng.

Từ Bỉnh Nhiên mặc áo lông đen, cổ quấn khăn quàng kaki kiểu dáng đơn giản, kèm theo vài sợi tua rua. Tóc anh ngắn hơn trước, có lẽ vừa mới cắt lúc về, nhìn qua vô cùng sạch sẽ, chóp mũi hơi đỏ do thời tiết mùa động lạnh giá.

Từ Bỉnh Nhiên lắc cánh tay tê dại, “Tặng mọi người.”

Hạ Thính Nam xách túi, dáng vẻ cảm động: “Anh em tốt, em sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên anh.”

Từ Bỉnh Nhiên lạnh lùng liếc cô một cái, không nói câu nào, kéo vali vào trong nhà, đóng sầmcửa lại.

Cô sờ đầu, không biết bản thân làm gì khiến anh tức giận, dựa vào cửa nhà họ Từ ấn chuông một lúc lâu mà Từ Bỉnh Nhiên nhất định không chịu mở cửa.

Mẹ Hạ: “Con đừng suốt ngày chọc tức Bỉnh Nhiên như thế.”

Hạ Thính Nam: “Con không mà.”

Cô không dễ dàng bỏ cuộc, chạy vào phòng đóng cửa, muốn mở cửa sổ nhảy sang. Vừa mới vén rèm, gió lạnh thổi tới làm cô rụt lại, sau đó cô thấy Từ Bỉnh Nhiên đứng trên ban công, mạnh mẽ ôm ngực nhìn chằm chằm sang bên này.

Đôi mắt nặng trịch sáng ngời, bao hàm trời đất và có cả cô.

Tuy tháng Giêng chưa có tuyết rơi, nhưng thời tiết lạnh đến mức làm người ta run rẩy. Lá vàng khô rơi tả tả trên mặt đất, thi thoảng lại bay liêu phiêu theo gió, người trên đường bước đi loạng choạng như các cụ già.

Tóc Hạ Thính Nam bay loạn xạ trong không trung, cô đóng cửa sổ lại, cố gắng nói to.

“Anh biết là em muốn đi qua, sao lại không mở cửa?”

“Qua đây làm gì?”

“Lâu rồi không gặp, muốn nhìn anh một cái, vô duyên vô cớ nổi giận làm gì?”

Cô lẩm bẩm, “Đã vậy về còn không nói với em một tiếng.”

“……”

Từ Bỉnh Nhiên thở dài, “Em xem wechat của em đi. ”

Hạ Thính Nam chần chờ cầm điện thoại di động, mở lịch sử trò chuyện với Từ Bỉnh Nhiên.

Trong ấn tượng của cô, họ đã không trò chuyện trong một tuần, nhưng đó chỉ là ấn tượng của cô mà thôi.

Phía cuối lịch sử trò chuyện, Từ Bỉnh Nhiên gửi: Thứ 7 này anh về, hành lý hơi nhiều…

Hạ Thính Nam: …

Hàm ý của câu nói này quá rõ ràng, Hạ Thính Nam không thể vờ như không hiểu, cô quả thật không hề để ý đến tin nhắn đó.

Tin nhắn được gửi vào tối thứ Tư, cô nhớ lại, hôm đó cô chùm chăn đọc tiểu thuyết, có thể do Wechat tích tụ quá nhiều tin nhắn nên cô đã vô tình quên mất.

Thật ra Từ Bỉnh Nhiên biết Hạ Thính Nam không thấy tin nhắn, bởi vì cô chưa trả lời anh, anh cũng chẳng nhắn tin liên tục để nhắc nhở cô, bảo cô đến đón anh.

Có những câu nói chỉ cần nói một lần là đủ, nói nhiều lại có vẻ rẻ mạt. Cách sống nội tâm không cho phép anh cầu xin Hạ Thính Nam quan tâm anh, bảo cô đặt hết sự chú ý lên người anh. Tuy nhiên trong lòng anh thật sự hi vọng cô có thể làm vậy.

Một cảm xúc vi diệu dâng lên khi đối diện với dòng người qua lại trong nhà ga, ánh sáng xen kẽ, trong đó không có bất kỳ bóng người nào mà anh quen thuộc, không có một linh hồn mà anh khao khát.

Anh cảm thấy cho dù như thế nào, ít nhất, ít nhất Hạ Thính Nam vẫn ở bên cạnh anh.

Anh cụp mắt xuống, gật đầu: “Anh em tốt? Em sẽ không quên sao? Ok, hiểu rồi.”

Anh quay người lại, đi vào phòng và đóng cửa ban công.

“Cạch ——”

Khóa cửa.

Gió mùa đông vẫn tàn sát bừa bãi như trước, vạn vật trên thế gian đều run rẩy, Hạ Thính Nam không thấy bóng dáng của Từ Bỉnh Nhiên nữa, cô im lặng đóng cửa sổ, một lần nữa kéo rèm lên.

******

Tuy rằng Bỉnh Nhiên không cho cô qua nhà, nhưng thấy anh mãi mới được nghỉ phép, mẹ Hạ bèn gọi anh tối qua nhà ăn cơm.

Hai người cuối cùng vẫn gặp nhau.

Trên bàn cơm, xuất phát từ tâm lý áy náy, Hạ Thính Nam không ngừng gắp thức ăn cho anh.

Mẹ Hạ không thể chấp nhận được đống đồ ăn chất cao như núi nên cố ý gắp thức ăn trong bát Từ Bỉnh Nhiên ra.

Bên này lấp đầy, bên kia đào đi, Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm bát của mình, mặt mũi cứng đờ.

Hạ Thính Nam lên tiếng: “Mẹ, mẹ muốn ăn thì tự gắp đi, gắp từ bát của Từ Bỉnh Nhiên làm gì? ”

Mẹ Hạ: “Mẹ làm gì ư? Con muốn anh Bỉnh Nhiên của con no chết à?”

“Bây giờ anh ấy khổ hơn người khác, tất nhiên phải ăn nhiều hơn chứ!”

“Nhưng cũng không nhất thiết phải là ăn nhiều như vậy!”

Mặc áo khoác lông không thể quan sát chính xác, hiện giờ cởi áo ra mới thấy Từ Bỉnh Nhiên lại cao lên, hoặc có thể không hề cao, mà là dáng người càng ngày càng thẳng.

Thỉnh thoảng ở trường anh sẽ tập chạy 5000m, ăn nhiều thì tập nhiều hơn, đường cong cơ bắp rõ ràng, hơn nữa ngày ngày đứng tư thế quân đội, hiện giờ cả người anh không khác gì một cây bạch dương cao ngất, phong thái đĩnh đạc trang nghiêm.

Bữa cơm này, Từ Bỉnh Nhiên cố gắng mãi mới ăn xong, Hạ Thính Nam cũng ăn không ngon.

Sau khi ăn xong, Từ Bỉnh Nhiên nói chuyện với mẹ Hạ một lúc. Mẹ Hạ lo lắng, muốn tìm hiểu về việc học tập và sinh hoạt của anh, sau khi nghe thấy anh đạt được thành tích xuất sắc, bà mới hài lòng mỉm cười.

“Bỉnh Nhiên, đừng đặt nhiều áp lực vào bản thân, cần gì thì nói với chú dì, hoặc tìm Thính Nam cũng được. Chú dì coi con như con ruột, em nó cũng là em gái con, dù sao cũng là người một nhà, con đừng khách sao.”

Từ Bỉnh Nhiên cười với mẹ Hạ, mẹ Hạ vỗ vai anh động viên.

“Con cũng biết từ nhỏ con bé Thính Nam đã vô tâm, nhưng đôi khi nó còn thấu hiểu hơn cả người lớn. Bây giờ dì không mong nó đạt được thành tựu vẻ vang gì, chỉ cần vui vẻ lớn lên là được rồi.” Bà nắm tay Từ Bỉnh Nhiên, “Dì và ba con bé đều quá bận rộn nên luôn biết ơn vì con có thể ở cạnh nó, hai đứa nhất định đều phải sống tốt nhé.”

Từ Bỉnh Nhiên đáp: “Sẽ ạ.”

Thấy hai người nói chuyện mãi không xong, Hạ Thính Nam mở cửa nhìn trộm, lập tức bị mẹ Hạ bắt được.

Mẹ Hạ tức giận nói: “Được rồi, nhìn trộm làm gì, mấy tuổi rồi mà còn dính người, hai đứa chơi với nhau đi.”

Từ Bỉnh Nhiên nhìn Hạ Thính Nam, Hạ Thính Nam chớp mắt, nở một nụ cười.

Anh thất bại thở dài một hơi, sau đó đứng lên đi về phía Hạ Thính Nam.